Đồ cúng đã mua đủ, mọi người lái xe đi nông thôn.
Nhà Cố Xương Phồn ở quê vừa được xây lại hai năm trước, mái ngói mới tinh, ngôi nhà trông như biệt thự loại nhỏ, xa hoa lộng lẫy. Nhưng vừa mở cổng nhà, một mùi tanh tưởi liền tỏa ra chào đón.
“Không xong!” Bác gái Cố rối loạn chạy vội vào: “Đồ ăn trong nồi bị hỏng rồi.” Lúc cháu trai đột nhiên khó chịu, bác gái lo lắng đưa cháu rời đi gấp. Cơm đang nấu dở bị bỏ lại, trời nắng nóng rồi để qua đêm, lâu ngày hư mốc.
Thúi quá, hay là có rắn trong đấy?!
Cố Xương Phồn đi theo mẹ vào nhà, vừa vào phòng khách đã chịu không nổi, vội che mũi lui ra ngoài, hơi xấu hổ nhìn Cố Trường Sinh: “Đại sư vào xe ngồi chờ đi, lát nữa hẵng ra.” Xe đậu trong sân xa phòng bếp, bên trong có tinh dầu khử mùi, đóng cửa lại sẽ không bị ảnh hưởng.
Quả nhiên đồ ăn bị ruồi bọ bâu kín.
Bác Cố vừa mắc ói vừa tiếc rẻ. Đây đều là nguyên liệu nấu ăn tốt, thật lãng phí. Bác gái đau lòng ném đồ ăn bị hỏng vào thùng rác, bận rộn rửa nồi lau chén. Dọn hết rác rưởi thì vùi đầu rửa sạch bếp lò.
“Ba ơi, bao giờ bà mới xong?” Cố Hàng Hàng ngồi trên xe, chờ lâu nên bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Hàng Hàng đừng vội, nhanh thôi.” Cố Xương Phồn dỗ con.
“Nhanh là nhanh cỡ nào?” Đáp án qua loa có lệ, Cố Hàng Hàng không vui. Nhưng trẻ nhỏ hay quên, một lúc sau đổi sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540692/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.