Thường Tiếu xông lên, nhón chân giống như đang nắn tượng đất mà nắn nắn hai má của Vũ Văn Tuấn, đôi con ngươi trong veo như phát ra ánh sáng.
“Trời ạ, Vũ Văn Tuấn, anh hoàn toàn biến thành một người khác rồi, đây là dịch dung mà truyền thuyết vẫn nói tới sao? Thật kì diệu nha.”
Đối với những nam sinh mới lớn, có kinh nghiệm luyện tiểu thuyết võ hiệp trong nhiều năm như Thường Tiếu thì việc hâm mộ các loại võ công thần kì cũng là dễ hiểu, hiện tại chính mắt nhìn thấy sự kì diệu của thuật dịch dung, Thường Tiếu không khỏi kích động vạn phần.
Không thích bị kẻ khác đụng chạm như vậy, Vũ Văn Tuấn đè tay Thường Tiếu lại rồi đẩy cậu ra, ai ngờ tay vừa lơi lỏng, đứa nhỏ lại lập tức nhào lên, bắt đầu lần thứ hai chà đạp hai má của hắn.
Giống như sủng vật có đôi khi thật bốc đồng, bất quá đụng chạm là cách biểu hiện sự thân thiết của chúng, nghĩ vậy, Vũ Văn Tuấn liền thở dài, kệ cậu đi, ngẫm lại lần này cũng là lỗi của mình, ai bảo hắn muốn tạo cho Thường Tiếu một cái kinh hỉ làm chi.
Gây sức ép hơn nửa ngày Thường Tiếu mới an tĩnh lại, đương nhiên ngoại trừ cái miệng.
“Nguyên lai những thứ được viết trong tiểu thuyết đều là thật, Vũ Văn Tuấn, người cổ đại các anh có phải ai cũng biết thuật dịch dung và võ công không? Còn khinh công thì sao? Có phải cũng giống mấy thứ người ta diễn trong TV không?”
Lần trước Vũ Văn Tuấn vì muốn dọa Thường Tiếu, từng hạ Xích Diễm chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh-phien-lac/9697/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.