*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vũ Văn Tuấn, anh có ước mơ nào không? Viết lên đây đi, ước mơ nhất định có thể thành hiện thực.”
Một đêm, Thường Tiếu ngồi xếp bằng trên thảm ở phòng khách xếp sao may mắn, cậu đem một ngôi sao màu xanh lam đã xếp xong bỏ vào trong bình, đột nhiên hướng Vũ Văn Tuấn hỏi.
Vũ Văn Tuấn nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
Tiền tài, địa vị, mĩ nhân, quyền thế, tất cả những thứ mọi người hằng ao ước hắn đều đã có đủ, ngay cả Thanh Ti, hắn cũng có thể dùng chính khả năng của mình cướp về chứ không cần phải cầu xin sự giúp đỡ nực cười của ngôi sao may mắn kia
“Không có!”
Nghe xong đáp án, Thường Tiếu nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.
“Anh thật đáng thương, ngay cả ước mơ cũng không có.”
Hắn không phải không có ước mơ, mà là mọi ước mơ của hắn đều đã thành hiện thực, vậy được chưa?
Cư nhiên bị một kẻ bản thân cho là ngu xuẩn tầm thường nói mình đáng thương, khóe môi Vũ Văn Tuấn run run rồi lại run run.
“Vậy ngôi sao này của ngươi là ước chuyện gì?”
“Là cho luận văn tốt nghiệp tháng sau, lời nhận xét của giảng viên rất quan trọng, nếu có thể qua cửa thuận lợi, vậy cơ hội tình được lương cao sẽ nhiều hơn một tí.”
Dựa trên “thành tích” suốt ngày bị người khác đuổi việc của ngươi, có thể tìm được chỗ làm tốt mới là lạ!
Vũ Văn Tuấn trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh-phien-lac/9696/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.