Tôn Nhụy lại mò đến khóc lóc kể lể với tôi. Tôi đến đảo Thanh Mai này đã hai tuần rồi, đây là lần thứ ba cậu ấy thất tình, bình quân năm ngày một lần. Tôi không biết nên cạn lời với việc suốt ngày tình yêu tình đương của cậu ấy hay nên thán phục tốc độ hồi phục của cô nàng quá là đỉnh cao. Hơn nữa nhìn chỉ số tâm trạng trên đầu của cậu ấy cứ bấp bênh trên dưới 70, có vẻ như cũng chẳng khó chịu mấy.
"Đẹp trai thế mà vừa tụt quần cái là tờ-rym bé tí như cái tokbokki..." Tôn Nhụy rút giấy ra lau nước mũi: "Cái khác thì ok lắm chỉ có điểm này là tớ không thể chịu được!" Nói xong tâm trạng của cậu ấy lại giảm đi năm điểm thành 65, cũng biến thành màu xanh nhạt u buồn. Xem ra đấy thật sự là một chuyện rất đau lòng. "Được rồi, đừng khóc nữa, dù sao tình cảm vẫn còn chưa sâu, lại tìm người khác nhé." Tôi cắn que kem vị cam, lật cuốn manga trên chân rồi đưa ra đề nghị
Cây quạt sàn cổ lỗ sĩ bật nấc to nhất với cái lồng quạt quay đều cật lực vẫn chỉ tỏa ra luồng gió nóng oi nồng. Đảo Thanh Mai không có bốn mùa rõ rệt, mùa đông trên đảo loanh quanh đâu đó 15 độ còn mùa hè thì đôi khi trèo lên được ngưỡng 30 độ chứ chẳng mấy khi lên tới 35 độ cả.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.