Edit: Ry
"Ai mà ngờ được... Ông cũng đừng..."
"Ranh con không bớt lo tí nào, ôi tức chết tôi..."
"Đừng nóng... Đợi nó về tôi hỏi thử cho..."
Vừa vào cửa đã thấy ông nội với hai ông bác đang ngồi trên ghế gỗ nói chuyện phiếm. Tôi không ngờ là nhà lại có khách, ngẩn người một lát rồi mới cúi đầu chào hỏi bọn họ.
Ông nội nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, gọi tôi tới: "Miên Miên tới đây." Ông giới thiệu với tôi: "Đây là chú Trương ở nhà bên, chắc con biết rồi. Người ngồi bên cạnh là chú Lưu, hồi bé con đã gặp ròi, không biết còn nhớ không."
Chú Trương thì nhớ, từ trước đến nay vẫn uống rượu với ông nội. Chú Lưu trông có vẻ quen quen, chắc là đã từng gặp rồi.
Tôi ngoan ngoãn chào hai người: "Cháu chào chú Trương, chú Lưu ạ."
Chú Trương dùng một loại ánh mắt rất kì lạ để quan sát tôi, giống như là đang thưởng thức, lại như đang cảm động. Trong nỗi vui mừng còn liếc nhìn chú Lưu, hai người trao đổi ánh mắt với nhau trong im lặng.
Sau khi hai người bọn họ thấy tôi, chỉ số trên đầu họ bắt đầu tăng lên theo một xu thế mà tôi không thể hiểu nổi.
Cứ coi như là vì thấy đứa cháu này nên vui, nhưng có cần phải vui mừng đến vậy không?
Chú Trương cười đến nỗi khóe mắt nhăn nheo: "Ông Dư, được được, cháu ông quá được luôn!"
Chú Lưu cũng gật đầu: "So với thằng nhóc chết tiệt kia thì tốt hơn nhiều, quá ổn, lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thanh-mai/3092432/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.