Tối hôm đó...
- Về việc đó thì không cần phải lo lắng! Thằng Hoàng chắc chắn không dám nói ra đâu. - Thiên tỏ vẻ bình thản.
- Nhưng tại sao nó lại không dám nói? - Lâm thắc mắc.
- Vì nó cũng là người của môn phái! Những người tu tập đạt đến mức trung bình sẽ nhận ra được đồng môn ngay. Hơn nữa nó chính là đệ tử của Vy Ái và là cháu nội của sư phụ - Thiên nói.
- Cái gì? Nó cũng là người của phái? Lại là đệ tử của..., lại còn là...- Lâm ngạc nhiên tột độ.
- Đúng vậy! Nhưng nó hơn nhóc một bậc, nó là đệ tử chính thức còn nhóc chỉ mới tập sự thôi.
- Haizz, kiểu này chắc chết. Lạng quạng lại đụng chạm đến sư tôn thì... nhưng mà tại sao lúc trưa nó lại đòi nói ra...
- Ngu vừa thôi, tính thằng đó thích nhây, nó hù có phát mà đã...
Hai người đang nói chuyện thì chợt phía bên ngoài có người xen ngang:
- Chào sư thúc! Hai người đang nói chuyện gì vậy? - Là Hoàng.
- Cái gì? Là mày! - Lâm đứng bật dậy.
- Bình tĩnh nào! Tao tới không phải để trả thù bọn mày, mọi chuyện coi như xí xóa. Dù sao cũng là đồng môn, phải giúp đỡ nhau chứ! - Hoàng phẩy tay.
- Gọi anh em được rồi, vào đây, chắc chú mày tới không phải chỉ để giảng hòa chứ? - Thiên ra hiệu bảo Hoàng vào trong.
Kéo ghế cạnh bàn học ngồi xuống, Hoàng chậm rãi nói, mặt có vẻ rất nghiêm túc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-kinh-ky/2413033/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.