Sau cuộc nói chuyện đầy hy hữu đó, vong cô gái chết trong căn phòng số 6 cũng nhẹ nhàng biến mất, không hiểu sao đêm đó tôi lại có thể ngủ một cách ngon lành đến như vậy. Ngủ thẳng dò cho đến tận 7h sáng hôm sau luôn mà không hề có chuyện gì, nếu so với mấy hôm trước thì ôi thôi đến giờ tôi vẫn còn rờn rợn mấy thứ âm thanh kì lạ phát ra từ chính căn phòng của tôi.
Đến đầu giờ chiều thì ông chú Lâm cũng trở về khách sạn gặp lại tôi. Cả hai đã có một cuộc nói chuyện đầy thú tính:3 tôi đã kể lại hết mọi chuyện cho chú Lâm nghe về cuộc gặp gỡ giữa tôi và vong cô gái, và cũng không quên thắc mắc vài điều.
-Chú nè! Tại sao chú biết rằng trong phòng mình có vật lạ bị bà vong bã giấu mà chú không có động tĩnh gì hết vậy?
Ông chú Lâm giọng điềm tĩnh đáp lời tôi một cách nhẹ nhàng rằng:
-Hừm…! Chú thừa biết rằng một khi đồ vật bị vong che mắt thì ắt hẳn là món đồ vật đó có giá trị và còn có liên quan đến chuyện cái vong đó có thể được siêu thoát hay không.
-Vậy ra là chú đã biết hết mọi chuyện rồi sao chú!
-Hầy da!!! Chú mày lại điên nữa rồi, nếu tao mà không biết cái nồi gì thì tao còn làm thiên sư bắt ma để làm gì nữa chứ hả. ~_~
-À Hihi, vậy giờ tính sao với cái túi tiền này đây chú?
-Ờ thì… đem trả lại cho gia đình cô ta chứ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-si-dao-gia-du-ky/2532923/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.