Bất chợt tỉnh lại.
Vừa mở mắt, lại thấy trần nhà thanh lịch, lại cảm nhận sự mềm mại êm ái đến mức muốn tan hết cơ thể ra của chiếc giường, y lập tức nhận ra chính mình đang ở đâu.
Không nghĩ tới hắn còn có thể dẫn y về nhà, hắn sẽ không còn giận y nữa chứ?
“Tiêu tiên sinh, cậu tỉnh.”
Thím Vương lập tức đi đến, chậm rãi kéo rèm cửa sổ ra. Toàn bộ gian phòng lập tức tràn đầy ánh mặt trời ửng đỏ nhẹ nhàng.
“Xin hỏi hiện tại đã là mấy giờ rồi?” Tiêu Thạch che đầu, gian nan ngồi lên, thím Vương săn sóc thay y đệm gối xuống dưới lưng.
“Gần năm giờ chiều rồi.”
“Tôi lại ngủ cả ngày?”
“Cậu ngủ say lắm, tôi cũng không dám lại gần, sợ đánh thức cậu.” Thím Vương cười, từ phía sau bưng lại một chén cháo nóng tỏa hương thơm ngon lành, “Cậu nhất định là đói bụng rồi, ăn ngay cho nóng. Bác sĩ nói không nên ăn đồ dầu mỡ, phải tĩnh dưỡng, chút nữa tôi đem canh lên nha.”
“Thím Vương, cảm tạ thím.”
“Tiêu tiên sinh, người cậu nên cảm ơn không phải tôi, mà nên là cậu chủ. Tôi chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai như cậu. Xem ra, cậu thật sự rất quan trọng trong lòng cậu chủ đó.”
“… Thím Vương, sau này có thể gọi tên của tôi không?”
“Sao có thể thế được, cậu là bạn của cậu chủ mà.”
“Không, tôi không phải!” Tiêu Thạch vội vã phủ định, “Cảnh tiên sinh là ông chủ của tôi, tôi chỉ là nhân viên cũ của anh ấy mà thôi.”
“Thế nhưng, người có thể làm cho cậu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-sao-bang-ngan-tich-he-liet-chi-nhi-luu-tinh-tu/59908/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.