♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Ánh nắng tươi sáng, gió chầm chậm nhẹ đưa, Phỉ Thúy nằm ngửa dưới tàng cây cạnh Kính hồ.
Thật thoải mái!!
Mặt trời ấm áp gió êm dịu thích hợp nhất lúc ngủ, Phỉ Thúy lười biếng trở mình duỗi thân, mũi đang lúc ngửi mùi thơm cỏ xanh, ở thiên nhiên đào sắc tâm tình cũng trở nên thập phần thư sướng!
Ngọc thủ nhẹ nâng, một con chim nhỏ xinh đẹp đậu ở trên ngọc thủ, khẽ cất tiếng hót vì Phỉ Thúy mà xướng ra tiếng ca tối động lòng người.
Nghe tiếng ca duyên dáng này, Phỉ Thúy không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, nhớ tới cái đầu gỗ khó hiểu ôn nhu kia.
Không biết hắn hiện tại thế nào.
Y đã hơn một tháng không đi tìm hắn, thứ nhất, thân là trí tuệ thiên nếu y ra ngoài thời gian lâu vô cớ sẽ làm cho người khác hoài nghi, thứ hai, y không muốn giữ hắn quá chặt, lưu chút thời gian để cho hắn hiểu rõ, tuy rằng y rất muốn lúc nào cũng khắc khắc bồi ở bên cạnh hắn, nhưng tình cảm là thứ gấp cũng không đến, chuyện nên làm hay không nên làm y đều đã giải quyết, còn lại đều thuận theo tự nhiên.
Tê ô ~~~~~~
Phía chân trời truyền đến một tiếng thiên mã gào thét.
Phỉ Thúy phút chốc từ trên mặt đất nhảy lên, ngửa đầu nhìn trời.
Chỉ thấy một tuấn mã màu đen bước trên mây tới, đùng một cái lao xuống rớt ở bên cạnh y.
“Bạo Hỏa? Chủ nhân của ngươi đâu?”
Tê ô ~~~~~`
“Có phải chủ nhân của ngươi có chuyện gì hay không?” Trên khuôn mặt ngọc phá lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-sac-ham-tinh/202509/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.