“Thẩm thiếu, chuyện chúng ta kết thúc từ lâu rồi!”
Trong 14 năm thân quen, đã đến lúc chúng ta nên tự mình kết thúc sự ràng buộc.
Ngay khi cô quay lưng với Thẩm Thức, mọi chuyện của hai người, những thứ từng làm, đều đã tan thành mây khói. Hoặc có khi còn sớm hơn, khi cô cầm trên tay thứ từng xem như báu vật, châm lửa, nhìn nó trở thành tro bụi ngay trước mặt.
Người đàn ông gục đầu vào cánh cổng bằng sắt, tạo ra tiếng két khẽ vang giữa trời đêm. Thân hình cao lớn từ từ trượt xuống, cho đến khi hai bên đầu gối chạm nền đất lạnh lẽo.
“Tang Dung,…”
Giọng người đàn ông không lớn, nhưng trong đêm tĩnh mịch, âm thanh này nghe rõ lạ thường.
Thân thể không biết đang run lên vì lạnh hay vì tiếng gọi đầy yếu ớt và bất lực kia, Tang Dung không ngăn được bản thân, khẽ quay đầu liếc nhìn người đàn ông rồi ngay lập tức cô xoay người, cắm đầu chạy về phía trước, mặc kệ cho tiếng gọi đang quanh quẩn bên tai, giữ lấy đôi chân.
Giọng nói trầm khàn quyến rũ, khẽ thốt lên tên người phụ nữ, như bản tình ca lãng mạn, bị tiếng gió cản lại đôi chút, chậm dần, nhẹ dần, trở thành xiềng xích.
Thẩm Thức quỳ trước cánh cửa lớn nhà họ Tang, nhìn bóng dáng thiếu nữ dần dần biến mất trong màn đêm, môi mỏng khẽ lẩm bẩm từng từ:
“Tang Dung… anh yêu em…”
Thật sự rất yêu em.
Tiếng yêu cất lên, thần trí và sức lực, đều bị rút cạn sạch sẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3350513/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.