Thời tiết vào ban đêm ở Vân Thành tương đối nghiệt ngã, Thẩm Thức khoác trên mình độc nhất chiếc áo sơ mi, cơn gió lạnh lùa qua càng thêm càn rỡ, như dao s.ắ.c c.ứ.a từng chút vào da thịt.
Thế nhưng, những điều ấy chẳng là gì so với con tim đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t m.ò.n trong lồng ngực.
“Tang Dung, …” Em yêu anh mà…
Em đã từng nói, người em yêu nhất là anh mà.
Thiếu nữ xinh đẹp luôn miệng gọi tên anh, nói yêu anh không ngừng nghỉ, là em mà.
Em không thể nhẫn tâm đẩy anh xuống vực sâu sau khi làm cho anh yêu em như thế được.
Ánh đèn từ Tang gia rọi xuống, chiếc bóng của cả hai im lìm trên mặt đất lạnh lẽo, không thấy bất cứ một cử động nào.
Tiếng hít thở nặng nề vang bên tai Tang Dung, người đàn ông cao lớn gục đầu vào vai cô, mái tóc được cắt tỉa cẩn thẩn mượn sức gió đưa qua đưa lại, chạm vào cần cổ cô, khẽ ngứa.
Một tay siết chặt eo cô, một tay che miệng cô, để giữa hai người không được có khoảng cách.
Tang Dung nâng tay, đưa những ngón tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay to lớn của người đàn ông, khẽ di rời nó sang bên má.
“Ấm thật…”
Thanh âm mềm mại như nước, chạm đến tận đáy lòng khổ đau.
Sự r.ạ.o r.ự.c vì âm thanh này mà bình lặng trở lại.
“Thẩm Thức, bàn tay anh thật ấm áp biết bao…”
Thiếu nữ nhắm mắt, cảm nhận nhiệt độ đang thay đổi.
Thẩm Thức vì lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3334618/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.