Chọn đủ nguyên liệu cho bữa tối, Tang Dung bắt xe đến phòng tranh.
Phải hơn nửa tháng không gặp Trình Trình, không biết cậu có ăn uống đầy đủ không nữa.
Cô có nói với thím Lưu qua chăm sóc cậu, nhưng Trình Trình biết được đã từ chối, cậu nói mình có thể lo cho bản thân, không phiền đến thím Lưu.
Dù sao thì cậu cũng 21 tuổi, ngoài việc bị xóa đi kí ức, thì mọi thứ đều có thể làm được.
Mở cửa bước vào, Tang Dung khẽ gọi: “Trình Trình!”
Không thấy có tiếng đáp lại, Tang Dung nhíu mày gọi thêm lần nữa: “Trình Trình, cậu đâu rồi?”
“Ai vậy?”
Tiếng nói phát ra từ phía phòng ngủ, Trình Trình dụi dụi mắt, lơ ngơ nhìn xung quanh mất một lúc rồi chợt hét lên: “Chị Dung! Chị khỏi chân chưa mà đến đây!”
“Chị khỏi rồi.” Tang Dung thấy cậu ở trong nhà thì thở phào, tháo giầy để ngoài, giơ túi đồ trước mặt cậu, “Hôm nay ăn mì xào nhé!”
Nghe thấy sắp được ăn món mình thích, Trình Trình lập tức tỉnh táo, vui vẻ gật đầu lia lịa.
Tang Dung đeo tạp dề, lấy nguyên liệu từ trong túi ra sơ chế. Bận bịu trong bếp một lúc cũng xong, cô mang ra ngoài hai đĩa mì, Trình Trình nhìn thấy đồ ăn, mắt liền sáng quắc lên.
Đưa đĩa nhiều hơn cho cậu, Trình Trình không nhịn được nữa, cậu gắp ngay một miếng to bỏ vào miệng, khuôn mặt tỏ vẻ thõa mãn, miệng cong cong cực kì cảm thấy hạnh phúc.
Tang Dung nhẹ nhắc: “Ăn từ từ thôi, còn ở trong bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3331564/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.