Thẩm Thức ngây người trước câu trả lời của cô, cơ thể anh dường như bất động, hô hấp một cách khó khăn.
Sao Thẩm Thức lại không nhớ cơ chứ, tại vì người chấm dứt mối quan hệ của cả hai là chính anh mà.
Nhưng anh thật sự không nhịn được khi Tang Dung cứ xem anh là không khí, chẳng buồn liếc đến anh. Mà nếu có vô tình chạm ánh mắt, thì ở trong mắt cô, cũng không hề có dáng hình của anh.
Sự bực bội và phiền muộn tích tụ ngày càng nhiều, lại không cách nào phát tiết ra được. Ánh mắt anh lộ vẻ thâm trầm nhìn cô, cười ngặt nghẽo:
“Ha! Phải rồi, tôi với Tang tiểu thư sớm đã chẳng còn chút quan hệ nào nữa.”
Trống ngực anh đập liên hồi, không phải thổn thức vì một hình bóng, mà là kiềm nén cơn giận dữ muốn lật đổ cái bàn chướng mắt ngăn cách anh với cô hiện giờ.
Gân xanh trên mu bàn tay rất rõ ràng, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt bị Tang Dung bắt được, cô cao ngạo mỉm cười, nụ cười càng mức chói lóa.
Chói lóa đến mức… Thẩm Thức không thể khống chế được chính bản thân, đôi đũa trong tay bị anh bẻ gãy làm đôi, rơi xuống một cách nặng nề.
“Thẩm Thức!”
Ông cụ ở bên lên tiếng, nghiêm giọng nhắc nhở anh.
Sở dĩ nãy giờ ông không xen ngang, chẳng qua là để Thẩm Thức nếm chút mùi vị. Nhưng xem tình hình hiện tại, ông không thể trơ mắt nhìn tiếp được.
“Lão Ngô! Đem đôi đũa khác đến đây!”
Lão Ngô nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3315412/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.