Trên đời này, không thiếu người có tên Tang Dung, càng không thiếu người có tính cách giống với cô ta, mà anh… đối với cô ta, cũng chỉ xem là thú vui giữa chừng đứt gánh, chẳng có gì hết.
Vì không muốn tranh cãi thêm với ông cụ, Thẩm Thức nói mình còn bận việc ở công ty để rời đi trước. Nào ngờ vừa mới xoay người, đã thấy Tang Dung đứng ở trước cửa, mặt lạnh nhìn anh.
Thẩm Thức sững sờ, không ngờ lại gặp cô ở đây. Tâm tình anh nhảy dựng, cảm thấy hốt hoảng.
Cô đứng ở đó lâu chưa? Không phải đã nghe thấy hết những lời anh nói rồi đấy chứ?
Chợt anh nhớ ra mối quan hệ của hai người hiện giờ, đã chẳng còn liên quan đến nhau. Mà anh với Tang Dung, vấn đề này trước kia đã rõ như một, cần gì phải che giấu.
Thế nhưng khi đứng trước mặt cô, Thẩm Thức cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng anh bứt rứt đến khó chịu.
Tang Dung lạnh lùng liếc nhìn anh một chút rồi rời ánh mắt ra hướng khác, dáng vẻ bình thản, nhàn nhạt cất lời chào hỏi:
“Thẩm đại thiếu gia!”
Không phải là Thẩm Thức hay bất kì một cái tên quen thuộc khác, mà là Thẩm đại thiếu gia.
Nghe chói tai thật.
Thẩm Thức nhíu mày, gật đầu xem như đáp lại, trong lòng vẫn canh cánh về cách gọi, nói trắng ra là không vui.
Tuy không phải là lần đầu tiên cô gọi anh với danh xưng kia, nhưng đây là lần đầu tiên anh để ý đến cách gọi đó.
Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-rong/3315411/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.