Chương trước
Chương sau
Những ngày mang thai đối với Dao Quang không dễ chịu chút nào. Không phải vì đứa nhỏ lăn lộn, trái lại, đứa bé rất ngoan, tựa như biết tâm tình của Dao Quang, tiểu bảo bảo cũng không gây phiền toái cho nàng.
Trái lại, Dao Quang suy nghĩ rất nhiều, lúc thì suy nghĩ đứa nhỏ tới từ đâu, lúc thì nghĩ đứa nhỏ còn khoẻ hay không, lúc thì lo sau khi sinh tiểu bảo bảo ra thì nó giống mình hay giống người khác.
Dao Quang cảm giác thần hồn của mình muốn chia làm mấy mảnh, tâm tình cũng càng ngày càng không tốt. Nhóm đệ tử cũng biết và cảm thông cho sư nương, yên lặng quan tâm an ủi.
Sau khi chịu đựng qua quãng thời gian nóng lòng nhất đó, Dao Quang cũng bất chấp tất cả. Dù sao đứa nhỏ nếu đã đầu thai trong bụng nàng cũng là thiên mệnh khó tránh. Nghĩ thông rồi, Dao Quang lại an nhàn không lo lắng, nước đến đâu chặn đến đó!
"Ai, chàng nói xem, liệu đứa nhỏ này có phải là thượng cổ đại thần nào đó chuyển thế đầu thai không nhỉ?"
"Ngàn vạn không cần là ma thai mới tốt."
Ban đầu Dao Quang còn cùng Mặc Uyên oán giận lý do có đứa nhỏ này, sau đó chủ yếu lại nói về việc của Côn Luân Hư hoặc việc vặt khi mang thai, như là hôm nay ăn cái gì.... Thời gian gần đây, Dao Quang oán giận đến cả những chuyện nhỏ.
Dao Quang không biết thời gian mang thai của thần tiên khác dài hơn hay mình dài hơn. Đứa nhỏ trong bụng lớn lên rất chậm, đã qua mấy năm mà bụng nàng mới chỉ hơi nhô lên.
"Chàng nói xem ta có chỗ nào không tốt? Nếu không tại sao đứa bé lớn chậm như vậy?"
"Rốt cục mang thai bao lâu đây? Ta cảm thấy thằng nhóc này không muốn ra!"
.......
Mặc Uyên trước sau đều im lặng. Dao Quang đã tỉnh rất lâu rồi mà hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
—— Cho dù sư phụ tỉnh, ngài ấy cũng không trả lời được vấn đề này đâu mà!
Bạch Thiển bồi Dao Quang, nghe sư nương nhà nàng nói mà cũng trầm mặc. Nàng nhìn sư phụ nhà nàng đang nằm yên trên giường bạch ngọc, giống như đang ngủ say không biết khi nào mới tỉnh, cũng không biết có thể tỉnh trước khi đứa bé ra đời hay không.
"Sư nương, ngài đừng lo lắng! Nương con nói, các tiên thai khác nhau, thời gian mang thai cũng khác nhau. Tiểu Thập Bát nhà chúng ta nhìn qua là biết có phúc, phải chọn ngày lành mới chịu ra đời nha!"
Dao Quang nghe câu an ủi này của Bạch Thiển, phản ứng duy nhất là xem thường.
Nghĩ đến việc trên Côn Luân Hư chỉ có hai nữ tử, Bạch Thiển bây giờ một tấc cũng không chịu rời xa Dao Quang. Thậm chí, để chăm sóc thai phụ tốt hơn, nàng còn tranh thủ chạy về Thanh Khâu học hỏi kinh nghiệm mang thai của nương nhà mình.
Đó chính là —— nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Có lẽ là hiểu sự nhọc lòng của Dao Quang, thời gian tiếp theo bụng nàng to lên nhanh như thổi bóng bay vậy! Do đó, Dao Quang không thích đi dạo xung quanh nữa, chỉ ngồi nói chuyện với Mặc Uyên hoặc đả toạ luyện công cạnh Mặc Uyên.
Đến khi nàng đau bụng, phản ứng đầu tiên không phải là nàng muốn sinh, mà là có phải nàng ít đi lại nên ảnh hưởng đến sức khoẻ của bé con rồi không?
Cũng may Bạch Thiển luôn ở bên cạnh nàng. Việc chuẩn bị cho sinh em bé cũng đã xong, Tiểu Thập Bát cũng rất nỗ lực, vậy nên bé rất nhanh đã thuận lợi ra đời.
Lúc bé sinh ra, Thải Phượng bay múa, trời giáng điềm lành!
Dao Quanh thấy vậy thở nhẹ một tiếng—— không phải ma thai!
Sau khi Tiểu Thập Bát ra đời, nó trở thành đối tượng được yêu thích nhất Côn Luân Hư. Mọi người vừa sủng nó lại vừa thích trêu nó. Thứ nhất là bởi vì nó là đệ tử nhỏ tuổi nhất trong Côn Luân Hư. Thứ hai là vì nó càng lớn càng lớn càng giống Mặc Uyên!!!
Lúc nó mới sinh ra còn đỏ hỏn không nhìn ra, nhưng ngày qua ngày nó càng lúc càng giống Mặc Uyên! Rất rất rất giống! Cứ như được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu với Mặc Uyên vậy!
Dao Quang nghẹn trong lòng không thể nói ra.... Nàng cực kỳ nghi ngờ mối quan hệ của bé con với Mặc Uyên rồi nhé!
Nếu Chiết Nhan không thề son sắt rằng thần hồn của Mặc Uyên đã sắp hoàn chỉnh khoảng một ngàn một vạn năm sau sẽ tỉnh lại, Dao Quang còn nghĩ bé là Mặc Uyên chuyển thế.
Nghĩ đến việc Mặc Uyên chuyển thế bò ra từ bụng mình, Dao Quang muốn hộc máu. Chuyện thảm nhất trên thế gian không phải là ta sinh quân chưa sinh mà là ta sinh ra quân!!!!
"Thượng thần, ngài lại ở đây với Mặc Uyên Thượng thần." Tiểu đậu đinh Thập Bát nhẹ nhàng đi vào, nhìn Dao Quang Thượng thần hỏi "Mặc Uyên Thượng thần khi nào mới tỉnh lại ạ?"
"Ta cũng rất muốn biết, Tiểu Thập Bát nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi còn chưa tỉnh, Mặc Uyên Thượng thần thật ham ngủ!"
"Thượng thần, Mặc Uyên Thượng thần không ham ngủ. Chiết Nhan Thượng thần nói đây là tu dưỡng thần hồn." Tiểu đoàn tử mang khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm trang phản bác nàng.
Dao Quang nhìn tiểu đoàn tử, lại nhìn người nào đó đang nằm trên giường, không nhịn được bật cười thành tiếng. Nàng ôm lấy Tiểu Thập Bát, hôn mạnh vài cái trên mặt nó mới buông tay. Khuôn mặt trắng nõn của thằng bé đỏ ửng, trốn Dao Quang thật xa!
Dao Quang thấy thế lại nhịn không được cười.
"Thượng thần, ngài nói con không phải con của ngài, ngài không thể——"
Tiểu đậu đinh suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, Dao Quang thấy nó như vậy lại trêu đùa nó: "Không thể cái gì nha?"
"...... Càn rỡ!"
Phụt.
Dao Quang lắc lắc tay gọi nó lại. Tiểu đậu đinh tuy bị phi lễ, nhưng thấy Dao Quang vẫy tay lại không tự chủ được đi đến.
Dao Quang ôm nó, nhỏ giọng giải thích cho nó: "Tuy rằng con không phải con của ta, nhưng vẫn là ta vất vả hoài thai sinh con nha, vẫn có thể hôn chứ!"
"Thích con mới hôn con đó." Tranh thủ lúc con còn bé hôn nhiều một chút, lớn rồi lại không thể hôn.
"Ta không cho con gọi ta là mẫu thân vì sợ con có quan hệ sâu xa với Mặc Uyên Thượng thần. Lỡ như con là trưởng bối hoặc tổ tông, ta còn không phải chiếm tiện nghi của con."
Không đặt tên cho nó cũng là vì nguyên nhân này, vậy nên đến bây giờ tiểu đậu đinh vẫn gọi là Thập Bát.
Tiểu Thập Bát nghe nàng giải thích, yên lặng gật đầu.
Toàn bộ Côn Luân Hư đều đối xử với nó rất tốt. Tuy Thượng thần không cho nó gọi mẫu thân, cũng nói Mặc Uyên Thượng thần không phải phụ thân nó, nhưng các sư huynh sư tỷ đều đã trộm kể cho nó, nó chính là con của hai người.
Bởi vì Mặc Uyên Thượng thần vẫn chưa tỉnh, lúc trước hai vị Thượng thần cũng chưa kết hôn, vậy nên nó chưa thể gọi phụ thân mẫu thân. Chờ khi Mặc Uyên Thượng thần tỉnh lại, nó mới có thể gọi.
Dao Quang Thượng thần lại hỏi nó việc học tập ngày hôm nay, tiểu đậu đinh nghiêm túc trả lời.
Dao Quang xoa đầu nó, tiểu đậu đinh thật sự rất ngoan, rất trầm lặng, dạy nó công pháp thì nó sẽ nghiêm túc học tập mỗi ngày, không gây sự, không nghịch ngợm, ngoan đến không chịu nổi!
Lúc trước Dao Quang còn lo lắng đám tiểu đồ đệ sẽ sủng tiểu đậu đinh sủng thành tiểu bá vương của Côn Luân Hư, không ngờ tiểu đậu đinh rất tự chủ, hơn nữa càng lớn càng trầm ổn! Cả ngoại hình lẫn tình tình thực sự đều rất giống Mặc Uyên!
Tư chất của nó cũng rất cao, hai vạn tuổi đã trở thành Thượng tiên. Ngày nó chịu lôi kiếp, Dao Quang còn lo lắng nó không chịu nổi, các sư huynh sư tỷ của nó cũng ở bên cạnh bảo hộ nó. Không ngờ, tiểu đậu đinh vững vàng chịu đựng lôi kiếp, trở thành Thượng tiên nhỏ tuổi nhất trong Tứ Hải Bát Hoang! Thật sự làm Côn Luân Hư phổng mũi tự hào một phen!
Đương nhiên, các sư huynh sư tỷ của nó áp lực không nhỏ. Sau ngày đó, đám tiểu đồ đệ vốn lười biếng ham chơi chăm chỉ lên rất nhiều.
Năm tiểu đậu đinh bảy vạn tuổi, chuông Đông Hoàng dị động, thổ địa canh giữ nơi đó vội báo lên Cửu Trọng Thiên, Thiên Quân lập tức truyền tin đến Côn Luân Hư.
Không có cách nào, Đông Hoa Đế quân trên Cửu Trọng Thiên hạ phàm lịch kiếp, Chiết Nhan Thượng thần và Bạch Chân của vạn dặm rừng đào lại đuổi theo tọa kỵ Tất Phương. Tính ra cũng chỉ có Côn Luân Hư còn có thể cử người đi thăm dò.
"Điệp Phong, con coi chừng một thời gian, ta đến bờ Nhược Thủy nhìn xem." Dao Quang phân phó.
"Thượng thần, con đi cùng ngài." Bạch Thiển cùng Thập Bát vội vàng tiến lên. Hai người họ là hai trong những đệ tử của Côn Luân Hư có khả năng trở thành thượng thần nhất, công lực cũng là không tầm thường.
Dao Quang suy nghĩ một lát: "Thiển Thiển đi cùng với ta, Thập Bát vừa tiến giai chưa lâu, tâm cảnh chưa ổn định, con ở lại Côn Luân Hư tu luyện tiếp đi."
Thập Bát cũng biết tình trạng của mình, chỉ có thể dặn: "Thượng thần và sư tỷ phải thật cẩn thận."
Dao Quang gật đầu, Bạch Thiển nhịn không được chọc trán nó, hài hước trêu chọc: "Tiểu lão đầu càng ngày càng dong dài. Yên tâm, sư tỷ nhất định sẽ bảo hộ sư nương thật tốt, không để nàng thiếu một sợi tóc."
Dao Quang và Thập Bát nhịn không được nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường, từ biểu cảm đến động tác giống nhau như đúc. Điệp Phong đứng một bên nhìn mà cười thầm không ngừng.
*Bên bờ Nhược Thủy*
Phong ấn của chuông Đông Hoàng đã yếu đi rất nhiều, thân chuông không ngừng dao động, làm Dao Quang rất lo lắng. Dao Quang thi pháp quan sát bên trong chuông, công lực của Kình Thương không những không yếu đi mà còn mạnh lên rất nhiều. Hắn phát hiện Dao Quang nhìn trộm, còn kiêu ngạo nhìn nàng cười!
Dao Quang không nhịn được đánh một thuật pháp lên thân chuông. Nàng không yên tâm, liên tiếp thi triển thêm một vài pháp thuật nữa, gia cố lại phong ấn của chuông Đông Hoàng.
"Sư nương, sao rồi ạ?" Chờ Dao Quang hoàn thành phong ấn, Bạch Thiển mới lại gần hỏi.
"Chuông Đông Hoàng do sư phụ của con tạo ra, phương pháp phong ấn chỉ có hắn biết. Hiện giờ ta chỉ có thể củng cố lại phong ấn lúc trước. Sư phụ của con tỉnh lại mới có thể giải quyết được chuyện này!"
"Tại sao sư phụ còn chưa tỉnh nha!" Bạch Thiển không nhịn được than, "Giữ lại chuông Đông Hoàng là một mối họa."
Dao Quang gật đầu, nhớ đến nụ cười của Kình Thương lại không yên tâm: "Dực tộc có biến động gì không?"
Bạch Thiển thấy Dao Quang hỏi về Dực tộc, yên lặng một lát rồi mới trả lời: "Dực tộc nội loạn liên tục, Đại hoàng tử vừa chết không lâu, sau đó Dực Hậu cũng đã chết."
Dao Quang nghe xong im lặng thật lâu, vỗ vai an ủi Bạch Thiển.
"Sư nương yên tâm, quá khứ đã qua con đã không còn để ý. Hiện tại con sống tốt hơn bọn họ rất nhiều, đó mới là tốt nhất!"
Dao Quang gật đầu, nhìn Bạch Thiển bằng ánh mắt tán dương.
Bạch Thiển cười nhẹ.
Bỗng nhiên, ngọn lửa nóng rực che trời lấp đất từ sau quét qua. Dao Quang và Bạch Thiển vội vàng phi thân nhanh chóng lùi về sau. Đến khi ngọn lửa đã tắt, mở mắt ra nhìn lại, Kình Thương đã phá chuông thoát ra ngoài!
Dao Quang kinh hãi, nàng và Bạch Thiển nhìn nhau sau đó liên thủ đối phó Kình Thương.
Không biết Kình Thương sử dụng yêu pháp gì, công lực của hắn so với lúc còn ở trong chuông mạnh hơn vài phần. Nếu giờ không liên thủ giết hắn, để hắn về được Dực tộc, thiên hạ sẽ đại loạn.
Dao Quang cảm thấy dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng và Kình Thương định trước sẽ không thể cùng tồn tại. Hiện tại nàng và Bạch Thiển sử dụng công pháp Côn Luân Hư hỗ trợ lẫn nhau, tuy cố hết sức nhưng vẫn có thể thắng.
Kình Thương lại nhìn ra được điểm mấu chốt để phá thế công của hai người là Bạch Thiển, vì thế hắn đánh một chưởng mạnh vào Bạch Thiển. Bạch Thiển bị Kình Thương đánh bay ra ngoài, cả người đầy máu tươi ngã xuống không dậy nổi.
Lúc này Dao Quang cũng không rảnh lo cho Bạch Thiển, nàng chỉ có thể huyễn hóa ra Dao Quang kiếm. Năm xưa, nàng dùng cạn tâm huyết, kiếm tâm không ổn, cho dù nàng đã dưỡng lại được phần nào, nhưng uy lực không thể lớn như lúc trước, sợ là hôm nay phải huyết chiến! Không biết qua trận chiến ngày hôm nay Dao Quang nàng có còn xứng với Dao Quang kiếm không nữa.
Lúc Dao Quang cảm thấy mình sẽ chết ở bờ Nhược Thủy, khi nàng bị đánh bay, một người ôm nàng vào trong lòng ngực.
Dao Quang nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, tinh thần hơi hoảng hốt, lẩm bẩm hỏi: "Thập Bát?"
Khuôn mặt của người nọ lập tức đen như đáy nồi.
Được rồi, bây giờ Dao Quang khẳng định người này là vị Mặc Uyên Thượng thần đã ngủ say mấy vạn năm kia. Nàng muốn sờ hắn nhưng lại cười ra máu, chỉ có thể lấy tay gạt đi.
Mặc Uyên đặt nàng ở bờ sông, dặn dò: "Cẩn thận." Sau đó phi thân đấu với Kình Thương.
Dao Quang nhìn hai người đối chiến, xoay người đi đỡ Bạch Thiển dậy.
Không lâu sau, các đệ tử của Côn Luân Hư cũng tới, thấy hai người đều bị thương vội vàng lấy đan dược ra.
Dao Quang nhìn Mặc Uyên, ngủ mấy vạn năm cũng không thay đổi chút nào, biểu tình lạnh lùng, động tác kiên định, mỗi kiếm đều chém ra một vết thương trên người Kình Thương.
"Mặc Uyên tỉnh lại từ lúc nào?"
"Sau khi ngài rời đi không lâu, sư phụ tỉnh lại, biết được ngài và sư muội đến Nhược Thủy kiểm tra dị động của chuông Đông Hoàng, sư phụ lập tức vội vàng đuổi đến đây." Điệp Phong đứng cạnh cung kính trả lời.
Bên này Dao Quang còn chưa hỏi được mấy câu, bên kia Kình Thương đã bị Mặc Uyên đánh trọng thương ngã xuống, một kiếm giết chết.
—— Ách, ngủ lâu quá nên hỏa khí nặng vậy à? Nếu theo phong cách nhất quán của Mặc Uyên thì phải trói người nộp lên Cửu Trọng Thiên mới đúng chứ?
Dao Quang nhìn Mặc Uyên cầm kiếm từng bước một tới gần mình, y phục tối màu, khuôn mặt lạnh lùng. Khuôn mặt vẫn sắc bén như trước, chỉ là khi nhìn nàng có thêm cảm xúc nào đó.
Dao Quang chìm trong ánh mắt ấy thật lâu. Đến lúc nàng lấy lại tinh thần, suy nghĩ đầu tiên của nàng đó là: Vẫn nên nuôi râu thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.