Dao Quang không ngờ Dực tộc vô sỉ đến mức này, lấy cớ cũng tùy hứng đến mức một cái hẳn hoi cũng không thèm, cùng lúc đắc tội cả Côn Luân Hư, Thiên tộc và Thanh Khâu.
Đây là muốn đi tìm chết đấy!
Đáng tiếc, dù biết trước Dực tộc sẽ thua, nhưng một trận chiến đẫm máu là không thể tránh. Dao Quang không biết mình đã giết bao nhiêu Dực nhân, nàng chỉ biết rằng hai tay nàng đã bủn rủn, chân khí của nàng cũng đã sắp cạn kiệt. Nàng vung kiếm, miệng nhẩm pháp quyết, chạy thoát khỏi vòng vây của Dực tộc. Lúc nàng định về quân doanh trị thương, nàng phát hiện Lệnh Vũ bị vây trên không, toàn thân hắn đầy máu, hắn bị thương nặng.
Dao Quang khẽ cắn môi, phi vào vòng vây. Nàng chặn lại thế tiến công của tướng địch, ra lệnh cho Lệnh Vũ: "Đi mau, ở đây để ta lo!"
"Thượng thần!"
Lệnh Vũ cho rằng hôm nay hắn sẽ chết trên chiến trường, không ngờ, Dao Quang Thượng thần lại bất ngờ xuất hiện. Hắn biết Thượng thần tới cứu mình, nếu chậm trễ sẽ liên lụy đến ngài ấy, thấp giọng nói: "Thượng thần, ngài cẩn thận!"
Dao Quang thấy tiểu đồ đệ nghe lời như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn chung quanh, tình hình hiện tại và kiếp trước thật trùng hợp. Khi ấy, một mình nàng lãnh binh đối phó với Dực tộc để Mặc Uyên có thời gian đối phó với Kình Thương, phong ấn chuông Đông Hoàng.
Dao Quang tính qua, trừ tên đã bị nàng giết, nàng còn phải đối phó với bốn tướng lĩnh nữa, mà nàng, đã không còn chút chân khí nào.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quang/210788/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.