Chương trước
Chương sau
Dao Quang không ngờ Dực tộc vô sỉ đến mức này, lấy cớ cũng tùy hứng đến mức một cái hẳn hoi cũng không thèm, cùng lúc đắc tội cả Côn Luân Hư, Thiên tộc và Thanh Khâu.
Đây là muốn đi tìm chết đấy!
Đáng tiếc, dù biết trước Dực tộc sẽ thua, nhưng một trận chiến đẫm máu là không thể tránh. Dao Quang không biết mình đã giết bao nhiêu Dực nhân, nàng chỉ biết rằng hai tay nàng đã bủn rủn, chân khí của nàng cũng đã sắp cạn kiệt. Nàng vung kiếm, miệng nhẩm pháp quyết, chạy thoát khỏi vòng vây của Dực tộc. Lúc nàng định về quân doanh trị thương, nàng phát hiện Lệnh Vũ bị vây trên không, toàn thân hắn đầy máu, hắn bị thương nặng.
Dao Quang khẽ cắn môi, phi vào vòng vây. Nàng chặn lại thế tiến công của tướng địch, ra lệnh cho Lệnh Vũ: "Đi mau, ở đây để ta lo!"
"Thượng thần!"
Lệnh Vũ cho rằng hôm nay hắn sẽ chết trên chiến trường, không ngờ, Dao Quang Thượng thần lại bất ngờ xuất hiện. Hắn biết Thượng thần tới cứu mình, nếu chậm trễ sẽ liên lụy đến ngài ấy, thấp giọng nói: "Thượng thần, ngài cẩn thận!"
Dao Quang thấy tiểu đồ đệ nghe lời như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn chung quanh, tình hình hiện tại và kiếp trước thật trùng hợp. Khi ấy, một mình nàng lãnh binh đối phó với Dực tộc để Mặc Uyên có thời gian đối phó với Kình Thương, phong ấn chuông Đông Hoàng.
Dao Quang tính qua, trừ tên đã bị nàng giết, nàng còn phải đối phó với bốn tướng lĩnh nữa, mà nàng, đã không còn chút chân khí nào.
Nàng cứ nghĩ lần này không phải chết, nhưng xem ra nàng trốn không thoát vận mệnh.
Dao Quang có chút hối hận, tại sao lúc nàng rời đi không lảm nhảm với Mặc Uyên nhiều hơn nhỉ, mặc dù không có gì để nói. Tuy vậy, nàng làm bạn với hắn hơn mấy vạn năm cũng thỏa mãn rồi.
Không biết sau khi nàng chết rồi Mặc Uyên có nhớ nàng không?
Dao Quang từ từ đứng thẳng, sau đó, nàng dần dung nhập Dao Quang Kiếm, dùng tâm huyết lập pháp trận, tiễn bước đám binh lính của Dực tộc xung quanh nàng đi gặp Phụ Thần!
Để kích hoạt pháp trận cần rất nhiều tâm huyết, càng nhiều Dực tộc thì cần càng nhiều tâm huyết, Dao Quang còn nghĩ nàng trở thành thây khô rồi, tưởng tượng đến bộ dáng nhăn nheo già nua, lần đầu tiên nàng xúc động muốn hỏi thăm vị tổ tông tạo ra chiêu này.
Chết kiểu này quá xấu!!!
Dao Quang dần chìm trong bóng tối, nàng có cảm giác mình đang hồn phi phách tán trôi theo gió rời khỏi nàng.
Dao Quang cũng muốn chạy, nhưng nàng thấy Mặc Uyên đang đại chiến với Kình Thương, mà uy lực của chuông Đông Hoàng quá lớn khiến Mặc Uyên càng khó khăn.
Dao Quang bay trên không nhìn Mặc Uyên, bộ y phục đen thấm đẫm máu, khuôn mặt nghiêm túc trắng nõn cũng nhiễm máu. Mặc Uyên như vậy không soái tí nào, uh, thật chật vật.
Nhưng mà không hiểu tại sao nàng vẫn không rời mắt được a.
Nàng nhìn hắn càng đánh càng chật vật, người chết cũng ngày càng nhiều, những linh hồn đó cũng không để ý xung quanh mà chỉ lo rời khỏi chiến trường.
Mặc Uyên lại niệm pháp quyết phong ấn chuông Đông Hoàng. Dao Quang nghe hắn niệm xong câu đầu đã rối, hắn muốn sinh tế nguyên thần!
Dao Quang bất chấp tất cả, nhanh chóng bay lại gần Mặc Uyên, muốn ngăn hắn lại nhưng không thể, sau khi bay quanh hắn mấy vòng thì cắn răng bay vào trong chuông Đông Hoàng!
Dù sao nàng cũng đã chết, thêm chút hồn phách này không chừng Mặc Uyên còn có thể giữ lại nguyên thần.
Dao Quang vừa vào chuông Đông Hoàng đã cảm thấy mình đang ở trong lòng ai đó. Nàng trợn tròn mắt nhìn Mặc Uyên, Mặc Uyên dường như cũng ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện.
Sau khi suy nghĩ, thần hồn của Dao Quang ly thể chắc hẳn là bị trọng thương, nguy hiểm tính mạng, hắn vội quát lớn: "Nàng sao không ở ngoài nghĩ cách gia cố thần hồn, đến đây làm gì!"
"Gặp chàng nha!" Dao Quang nghĩ sớm muộn cũng sẽ hoá thành linh khí dung nhập với chuông Đông Hoàng, không nói thêm gì, xoay người ôm lấy Mặc Uyên, sau đó hôn hắn.
"......" Mặc Uyên ngây ra như phỗng.
" Dù sao chúng ta cũng sẽ chết, chàng cho ta hôn cũng không uổng phí cuộc đời!"
Thần hồn chậm rãi tiêu hao, chuông Đông Hoàng như có ý thức bay thẳng về phía Kình Thương, điều cuối cùng nàng nhớ được là Kình Thương đã bị phong ấn trong chuông Đông Hoàng.
Thời gian trôi qua, có lẽ đã rất lâu, cũng có lẽ mới chỉ thoáng chốc. Khi Dao Quang tỉnh lại đánh giá xung quanh, nàng lập tức nhận ra mình đang ở trong chủ điện của Côn Luân Hư, bên cạnh nàng là Mặc Uyên, đầu giường đặt đèn Kết Phách.
Dao Quang không kìm được duỗi tay chạm vào mặt hắn, môi hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, thì ra lần đầu chúng ta chung chăn gối sẽ như vậy.
Nằm thêm một thời gian, Dao Quang đã có thể đứng lên, tuy vậy nàng cũng không trở lại Dao Quang Điện. Thứ nhất là bởi vì Côn Luân Hư không có người chủ sự. Thứ hai là đám tiểu đồ đệ lo lắng vết thương của nàng, không yên tâm để nàng một mình.
Không ai biết, khi cả Mặc Uyên Thượng thần và Dao Quang Thượng thần đều ngủ say không tỉnh, các đệ tử của Côn Luân Hư hoảng hốt như thế nào. Cuối cùng, Chiết Nhan Thượng thần lên Cửu Trọng Thiên mượn đèn Kết Phách mới bình ổn một chút. Các đệ tử đều thay phiên trông giữ đèn Kết Phách, chờ đợi ngóng trông hai vị Thượng thần sớm ngày tỉnh lại.
Sau khi thân thể đã khôi phục hoàn toàn, Dao Quang cũng không ra vẻ mà lập tức tiếp quản Côn Luân Hư. Bọn họ ngủ mấy trăm năm, Điệp Phong xử lý khá tốt, chỉ trừ những thỉnh cầu của các thượng tiên có địa vị cực cao, Điệp Phong là đệ tử không biết xử lý ra sao, cáo tội trước rồi trả lời khi nào sư phụ và Dao Quang thượng thần tỉnh lại sẽ trả lời.
"Tiểu tỳ nữ kia đâu?"
"Tiểu tỳ nữ? Tiểu tỳ nữ nào ạ?" Điệp Phong mơ hồ, nghĩ một lúc mới nhớ ra "Sau khi Kình Thương bị phong ấn, Nhị hoàng tử Dực tộc Ly Kính kế thừa ngôi vị hoàng đế, sau đó liên hôn với Thanh Khâu. Ly Kính phái người đưa Huyền Nữ về Đại Tử Minh Cung trở thành Dực hậu."
Nha, xem ra tiểu tỳ nữ cũng có phúc nha.
Sau khi xử lý hết những việc vặt tồn lại suốt mấy năm qua, Dao Quang nhàn rỗi không có việc gì, lại thích ngồi canh bên cạnh Mặc Uyên, lúc thì đả toạ luyện công khôi phục công lực, ngẫu nhiên đưa Tư Âm ra ngoài đi dạo. À mà, hiện tại không thể gọi là Tư Âm nữa, phải gọi Bạch Thiển mới đúng.
"Lôi kiếp lên thượng tiên của con đã qua, Thanh Khâu không giục con về à?"
"Thanh Khâu cũng không có chuyện gì nha, cha mẹ con còn mặc kệ con đó!" Bạch Thiển trả lời.
Đại chiến mấy trăm năm trước, Thanh Khâu tham chiến, thân phận của Tư Âm cũng không còn là bí mật, toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang đều biết nữ đế cơ của Thanh Khâu đang học nghệ ở Côn Luân Hư.
Hai người đứng ven bờ hồ sen, Tư Âm vừa chạm vào đoá kim liên vừa tố khổ với Dao Quang: "May mà sư nương đã tỉnh, ngài không biết đâu, mấy trăm năm nay Đại sư huynh càng ngày càng giống sư phụ, đáng sợ lắm!"
Dao Quang cười cười lắc đầu, Điệp Phong vừa chiếu cố hai người, vừa phải xử lý sự vụ của Côn Luân Hư, còn có các sư đệ nghe hắn phân việc mà làm, nếu không nghiêm túc trầm ổn sao có thể gắng đến giờ.
Dao Quang làm theo Bạch Thiển chạm vào đoá kim liên, đoá kim liên đó lập tức khô héo.
Dao Quang kinh hãi. Nàng nhìn ngón tay của mình, nửa ngày sau mới hồi hồn.
"Sư, sư nương ——"
"Có khi nào ta ngủ mấy trăm năm, trong lúc vô thức học được thần công mới?"
Phụt.
Bạch Thiển vốn còn đang lo lắng, nghe vậy cười như hoa. Cười xong lại lo lắng: "Sư nương, đóa kim liên này là đoá sư phụ để ý nhất, đến lúc sư phụ tỉnh không thấy nó nữa thì phải làm sao?"
"Chờ hắn tỉnh thì tính!"
Bạch Thiển không có ý kiến.
Hai người cũng không để chuyện này trong lòng. Chỉ là không lâu sau, Dao Quang liên tiếp buồn nôn. Nàng cho rằng nguyên nhân là do thần hồn vừa mới bổ lại chưa ổn định, nhưng các đệ tử lại rất sợ hãi. Bạch Thiển còn trực tiếp đi tìm Chiết Nhan thượng thần thỉnh hắn dù thế nào cũng phải đến Côn Luân Hư một chuyến.
Đến khi Chiết Nhan bắt mạch cho Dao Quang xong, hắn trầm mặc, nửa ngày sau cũng không nói câu nào. Các đệ tử ngưng thần chú ý sắc mặt của hắn ở một bên đều sợ hãi đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Bạch Thiển càng là trực tiếp thúc giục: "Chiết Nhan, ngươi nói gì đi, Thượng thần làm sao vậy?"
Dao Quang vỗ vỗ tay Bạch Thiển, ý bảo nàng an tâm: "Chiết Nhan Thượng thần, có gì nói thẳng là được, ta chịu được ngài doạ, nhưng đám tiểu bối này không chịu được đâu."
"Ách, Thượng thần.... có thai."
"......"
"......"
Đại điện yên tĩnh thật lâu, cuối cùng, Dao Quang hoàn hồn, nghi ngờ hỏi: "Thượng thần... ngài có lẽ bắt sai mạch rồi?"
Chiết Nhan nghe xong bắt mạch lại lần nữa, dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người, gật đầu khẳng định.
A ——
Dao Quang cảm thấy mình có thể sánh vai cùng cổ thần, nằm mộng hoài thai gì đó, nàng là ví dụ sống sờ sờ đây này!
"...... Thượng thần, đây là hài tử của sư phụ?" Tử Lan phục hồi lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi, có chút khẩn trương lại có chút vui vẻ.
"Cũng ——"
Cũng không phải còn chưa nói xong, Bạch Thiển lập tức gõ đầu Tử Lan, trả lời khẳng định: "Đương nhiên là sư phụ! Nếu không còn có thể là của ai!"
Dao Quang nghẹn, khóc lớn trong lòng: Nàng cũng không biết là của ai mà!
Trời ơi!! Nàng là một nữ Thượng thần thanh thanh bạch bạch, thật sự biến thành vú em rồi! Mấu chốt ở chỗ, nàng còn không biết nó là con của ai?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.