Chương trước
Chương sau
"Ta biết rồi." Viên Cương khẽ gật đầu.
Lúc này, Vân Cơ bước nhanh đến, không biết hai người thần thần bí bí đi đâu, nhưng nếu bọn họ không nói, nàng cũng không hỏi. Sau khi tới gần, nàng nhìn Viên Cương muốn nói lại thôi.
Viên Cương nhìn ra nàng có chuyện muốn tránh mình nên thức thời rời đi trước.
Y vừa đi, Vân Cơ lập tức nói khẽ với Ngưu Hữu Đạo: "Phùng Quan Nhi tới rồi."
Ngưu Hữu Đạo nhìn bóng lưng Viên Cương rời đi và giơ tay bóp trán, cảm thấy đau đầu vì Viên Cương chạy mất nên hỏi: "Nói cách khác, Hồng nương cũng trở về rồi?"
Vân Cơ: "Nàng trở về rồi, cũng dẫn cả Nam Thiên Vô Phương đi cùng. Hồng nương không cho thu xếp phòng khách, đã quang minh chính đại ở cùng với Nam Thiên Vô Phương khiến tất cả mọi người đều giật mình không nhỏ."
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng, thấy lúc nàng nói chuyện này còn mỉm cười phấn chấn, hắn phát hiện hình nữ nhân đều có hứng thú tò mò về mấy chuyện này, ngay cả một xà yêu cũng không ngoại lệ. Con xà yêu cao ngạo lạnh lùng trước kia đi đâu rồi?
Lúc này, giọng điệu hài hước của Quản Phương Nghi truyền đến: “Vân tỷ lại đang nói xấu ta chứ gì?"
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Quản Phương Nghi cười dài lắc mông đi tới, trên mặt đúng là vô cùng rạng rỡ. Đi chậm lại một bước phía sau là Nam Thiên Vô Phương, cuối cùng là Trần bá.
Liếc thấy Ngưu Hữu Đạo, Nam Thiên Vô Phương ít nhiều có chút xấu hổ, tuy mới gặp gỡ, nhưng đã từ trên thái độ của Vân Cơ có thể nhìn ra được Ngưu Hữu Đạo là chủ nhân của sơn trang Mao Lư này.
Đổi thành trước kia, có lẽ y sẽ không để Ngưu Hữu Đạo vào trong mắt, nhưng hôm nay đã biết hắn là nhân vật có thể lật đổ Cửu Thánh, y làm sao có thể không kính trọng được.
Nhân lúc người còn chưa đi đến, Vân Cơ khẽ giải thích với Ngưu Hữu Đạo: “Nam Thiên Vô Phương rời khỏi Ma Giáo, Vu Chiếu Hành là người của Ma giáo nên trở về Ma Giáo. Trước đó Trần bá đã rời khỏi Ma Giáo, bây giờ coi như là người của Nam Thiên Vô Phương, cũng vì vậy tiếp tục đi theo Hồng nương."
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ.
Vân Cơ lập tức cười nói với Quản Phương Nghi: "Lỗ tai nào của nàng nghe được ta đang nói xấu nàng chứ?"
"Chưa nói mới là lạ." Quản Phương Nghi đến gần thoáng giận, lại giới thiệu Ngưu Hữu Đạo với Nam Thiên Vô Phương: “Đạo gia, hẳn chàng biết rồi, cũng không cần ta giới thiệu chứ?"
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Đã biết, chúng ta đã gặp rồi."
Nam Thiên Vô Phương lập tức tiến lên chắp tay nói: “Đạo gia."
Trong lòng y đang cố gắng nhớ lại xem hai người đã gặp nhau lúc nào.
Y không biết, Ngưu Hữu Đạo đã từng gặp y ở Yêu Ma Lĩnh, khi đó hắn dịch dung nên y không biết người gặp khi đó chính là người trước mắt này.
"Được." Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía cánh tay cụt của Quản Phương Nghi: “Vết thương không sao chứ?"
Quản Phương Nghi tỏ ra không để ý nói: “Không sao, chỉ là thiếu cánh tay mà thôi."
Ngưu Hữu Đạo âm thầm xúc động. Một nữ nhân xinh đẹp nhất sơn trang Mao Lư, bây giờ thành tàn phế cũng không sao. Xem ra có thể ở cùng với người trong lòng còn hơn tất cả, không hổ danh là chuyện tình yêu nam nữ luôn được người ta thích nhất. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Nam Thiên Vô Phương, cười trêu chọc: “Nghe nói các ngươi đã ở cùng một chỗ, tốc độ thật nhanh nhỉ!"
Nam Thiên Vô Phương im lặng không nói gì, trên mặt thoáng mỉm cười, mái tóc nửa trắng nửa đen đã khôi phục lại trạng thái tự nhiên, có chút phiêu dật.
Quản Phương Nghi lập tức trừng mắt với Vân Cơ: “Còn bảo là không nói xấu ta?"
Vân Cơ cười nói: "Nói các nàng ở cùng một chỗ cũng tính là nói bậy sao? Ta thấy nàng rất cao hứng mới đúng."
Quản Phương Nghi tỏ vẻ không để ý tới ngươi, tiếp theo lại trừng mắt với Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta ở cùng chỗ không được sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Được, sao lại không được chứ? Nàng thích là được rồi. Trải qua kiếp nạn chân tình còn là chuyện tốt." Hắn im lặng một lát mới lại nói: "Ta có chuyện, có thể cần nàng đi một chuyến."
Quản Phương Nghi lập tức quay đầu nói với Nam Thiên Vô Phương: "Ngươi tránh một chút đi."
Ngưu Hữu Đạo vội nói: "Không cần tránh đi, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm."
Nhưng Nam Thiên Vô Phương vẫn chắp tay xoay người đi về trước, cũng tự biết mình.
Ngưu Hữu Đạo vui: “Thoạt nhìn còn rất nghe lời nàng nói đấy."
Quản Phương Nghi đắc ý: “Đúng vậy. Chính hắn đã nói sẽ làm trâu làm ngựa, ta cũng không ép hắn."
Ngưu Hữu Đạo cùng Vân Cơ nhìn nhau cười, sau nghiêm mặt nói: "Thiên Đô Bí Cảnh đã mở ra, ta muốn nàng đi một chuyến."
Quản Phương Nghi thoáng ngẩn người ra: “Thiên Đô Bí Cảnh? Nó mở ra rồi sao?"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Ta đã xác nhận nó thật sự mở ra rồi."
Quản Phương Nghi kinh ngạc không hiểu: “Sau khi tiến vào phải đợi tới khi nào mới có thể đi ra ngoài chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Cái này thì nàng yên tâm, nếu như tiến vào không thể lập tức đi ra, ta cũng không bảo nàng đi. Bây giờ mở ra chắc chắn có thể lập tức ra vào. Khi đi nàng tìm một người đáng chết cho vào thử xem, xác nhận có thể đi vào và ra không có vấn đề lại vào trong cũng không muộn. Nếu không có cách nào xác nhận thì không nên mạo hiểm đi vào trong."
Quản Phương Nghi gật đầu, có cái hiểu cái không: “Ngươi bảo ta vào trong làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng đi tìm một tòa tháp, hình dáng tháp đại khái là xây lên từng tầng..." Hắn vừa nói vừa giơ tay vung vẩy mô tả đại khái hình dạng: “Theo lý thuyết, vị trí sẽ không quá khó khăn tìm. Sau khi tìm được thì nhớ kỹ vị trí. Còn nữa, chỗ trên đỉnh tháp phải có vết lõm, nàng vẽ lại hình dáng vết lõm mang về cho ta là được."
Lần này đừng nói Quản Phương Nghi, ngay cả Vân Cơ cũng kinh ngạc: “Bên trong Thiên Đô Bí Cảnh còn có tháp như vậy sao? Sao ta chưa từng nghe nói qua vậy?"
Ngưu Hữu Đạo: " Vô Biên Sa Mạc đã xuất hiện một tháp. Hồng nương có thể đi xem Vô Biên Sa Mạc trước, có một ấn tượng có lẽ sẽ dễ dàng tìm kiếm ở trong Thiên Đô Bí Cảnh hơn."
Quản Phương Nghi: "Vô Biên Sa Mạc cũng có à? Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi tìm cái đó làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nàng sẽ nhanh chóng biết được thôi." Bây giờ, hắn còn chưa muốn nói.
Thấy hắn không chịu nói rõ, Quản Phương Nghi lập tức bất mãn, kéo ống tay rỗng của mình: “Cánh tay ta cũng đã đứt, vừa tìm được nam nhân mà ngươi lại không thể để cho ta nghỉ ngơi một chút, bảo Vân tỷ đi không được sao? Làm gì phải nhất định muốn ta đi chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Bên trong sơn trang bây giờ đang giam những người nào, nàng cũng biết rồi. Vân Cơ cần phải ở lại đây canh giữ, một tấc cũng không rời được, nên không thể đi."
Quản Phương Nghi vừa nghe lại càng thêm bất mãn: “Đạo gia, ngươi nói câu này lại thiên vị rồi. Lẽ nào ta không thể ở lại trông coi sao? Chẳng lẽ ngươi lo lắng ta..." Nói đến đây, nàng sửng sốt, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Ý của ngươi là Nam Thiên Vô Phương có vấn đề sao?"
Hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo, nếu như nàng tìm về tình yêu cũ lại là gian tế gì nói, nhận phải kích thích này, sợ rằng trái tim nàng cũng muốn chết lịm mất.
Nàng không thể tin được, nhưng vấn đề là phán đoán của Đạo gia, đoán cái nào chính xác cái đó. Điều này làm cho nàng sợ hãi.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, trong lòng cũng không tính lừa gạt nàng mà trực tiếp làm rõ: “Y cũng không có vấn đề gì. Hồng nương, quan hệ giữa nàng và ta và quan hệ giữa nàng với y là hai chuyện khác nhau. Nàng cũng biết tình hình bên trong sơn trang lúc này. Dù sao ta và y cũng không quen, không hiểu quá rõ. Chuyện đến tình cảnh như bây giờ, ta không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể tránh được thì vẫn phải cố gắng tránh. Nàng có thể dẫn y cùng đi tới Thiên Đô Bí Cảnh, chắc nàng cũng hiểu ý của ta."
Hắn đã nói trắng ra như vậy, Quản Phương Nghi đã hiểu và thở phào nhẹ nhõm, nàng khẽ gật đầu nhưng có vài phần buồn bã. Nam Thiên Vô Phương xuất hiện làm Đạo gia trở nên xa lạ với mình.
Nhưng đổi góc độ khác để suy nghĩ, mình cũng thật sự liều lĩnh. Trong núi bên ngoài sơn trang còn có phòng dành cho khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.