Chương trước
Chương sau
Nữ tử: "Nói ra thì rất dài dòng, vào giờ phút này sợ là không đủ để nói hết. Nếu ngươi bằng lòng truy tìm chân tướng thì sau khi chặt đứt lối đi của năm giới, Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận sụp đổ, thu lực còn sót lại và tập trung ở đây sẽ ở chỗ này phá hư không mở ra một lối đi thông tới một giới khác. Ta đã bày ra một Cổ Mộ Đại Trận ở các nơi trên bầu trời sao, chờ đợi người có duyên, đại trận nào gây ra sẽ liên kết cùng giới này. Nếu ngươi muốn quay về, lực còn sót lại của Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận ở đây sẽ mở lối đi cho ngươi quay về."
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương ngơ ngác nhìn nhau, có cảm giác như đang nằm mơ. Trở lại? Còn có thể trở lại sao?
"Nhớ kỹ, lực còn sót lại của Ngũ Vực Tinh Thần Đại Trận cũng không có cách nào tiếp tục quá lâu. Thời gian lối đi mở ra sẽ không có cách nào vượt quá một khắc, bỏ lỡ là bỏ lỡ. Nếu ngươi có thể phá giải Chiếu Tâm Kính thì tất nhiên cũng có thể phá giải gương đồng trong mộ cổ, tìm được gương đồng, nó sẽ cho ngươi đáp án. Trời sao mênh mông, vô biên vô hạn, tâm bất an lại hướng về, gương đồng sẽ cho ngươi lựa chọn, còn lựa chọn thế nào thì ta không miễn cưỡng, tất cả đều do bản thân ngươi. Lời đã nói hết!"
"Chiếu Tâm Kính, người trong kính, tự mình cẩn trọng!"
Thấy nàng muốn đi, Ngưu Hữu Đạo vội nói: "Chờ một chút, ta còn có một vấn đề..."
Nhưng nữ tử mỉm cười, ảo giác đột nhiên thu trở về trong Tinh Thần Lệnh, Tinh Thần Lệnh xoay tròn xung quanh rồi rơi vào vết lõm trên đài đá.
Ầm! Không trung lại có tiếng sét nổi lên và đánh trúng Tinh Thần Lệnh bên trong vết lõm, hơn nữa không chỉ có một mà từng đợt sét đánh gấp gáp đánh xuống.
Mặt đất lại chấn động, vị trí Kim Tự Tháp còn lộ ra lại lún xuống, khiến Ngưu Hữu Đạo giơ tay gọi lại cũng không kịp nữa. Hắn còn có vấn đề muốn hỏi mà.
Đột nhiên, chỉ thấy trên tảng đá lún xuống đột nhiên xuất hiện một cái động. Tinh Thần Lệnh hình như rơi xuống, vừa vặn giống như bị cắn nuốt.
Ầm! Có thể cảm nhận được Kim Tự Tháp đột nhiên lún xuống, dưới đất dường như xuất hiện biến cố cực lớn, khắp sa mạc bốc lên như dời sông lấp biển vậy, khí trong thiên địa trở nên hỗn loạn.
Xung quanh thậm chí không ngừng có bò cạp rất lớn bị biển cát cuốn lên phải lao ra, khủng hoảng chạy loạn.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương cũng giống như ở trong sóng to gió lớn vậy.
Đợi cho tới khi sa mạc yên tĩnh trở lại, sấm sét trên bầu trời biến mất, mây đen cuồn cuộn cũng nhanh chóng tiêu tan, rất nhanh khôi phục lại bầu trời quang đãng.
Hai người ở trong sa mạc mênh mông giống như hai con kiến.
Còn có thể trở lại sao? Hai người nhìn nhau...
Cùng lúc đó, trên Tây Bình Quan, đám người Thương Triều Tông vừa chiếm được Tây Bình Quan chỉ cảm thấy trời lay đất chuyển, trên không trung có rất nhiều con quạ đen xoay quanh kinh sợ bay đi.
Ngân Nhi đang cắn đùi gà nhìn chằm chằm vào không trung phát ra một câu: “Quạ quạ."
Động tĩnh tới nhanh, đi cũng nhanh. Sau đó mọi người xung quanh đều lộ vẻ kinh sợ, chẳng biết tại sao, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Đại quân nước Yến với thế như chẻ tre, đã đánh cho quân Tấn không có khả năng chống đỡ, đánh cho quân Tấn tan tác, đánh cho quân Tấn một đường chạy trốn về bên trong Tây Bình Quan. Kết quả Tây Bình Quan lại bị quân Yến một lần hành động đánh chiếm.
Không có cách nào, mười vạn Nha Tương này không khác gì mười vạn tu sĩ Kim Đan, còn có thể bay như tu sĩ Kim Đan bình thường. Có lẽ chúng không chống lại được đám người Ô Thường nhưng muốn chống lại những tu sĩ nước Tấn kia thì rất dễ dàng.
Hết lần này tới lần khác, Nha Tương biến ra hình thể không là cơ thể thật sự, đao thương mưa tên bình thường rất khó tổn thương được, một mũi tên bắn tới xuyên qua cơ thể Nha Tương, Nha Tương lại hoàn toàn không bị bất kỳ sự ảnh hưởng nào, cần phải lấy pháp lực cường đại mới có thể phá hủy được.
Mà mười vạn Nha Tương còn có thể lập trận tấn công, giống như mười vạn đội quân bay. Quân Tấn căn bản không có khả năng ngăn cản được uy lực của nó, dễ dàng bị sụp đổ.
đám người Cao Phẩm bỏ lại Tây Bình Quan, một đường hoảng hốt trở ra lại cảm nhận được biến hóa như trời lay đất chuyển nên càng thêm khủng hoảng.
Không chỉ là Tây Bình Quan, cả thiên hạ đều cảm nhận được chấn động mãnh liệt đột ngột xuất hiện này.
Trên Thiên Đô Phong, lối vào Thiên Đô Bí Cảnh lại có sương mù dày đặc mấy chục năm mới có khả năng xuất hiện, chỉ là Phiếu Miểu Các đã rời đi, lúc này nơi đây không có người nào trông coi nên không ai phát hiện ra...
Điệp Mộng Huyễn Giới, thân núi đổ nát phía sau hành cung của Thương Tụng cũng có một Kim Tự Tháp từ dưới đất chui lên, trời lay đất chuyển đã khiến Điệp La Sát đủ màu kinh ngạc tới mức bay loạn...
Hoang Trạch Tử Địa, một đám yêu hồ đứng ở trên đầm lầy, Hắc Vân và cao tầng của Hồ tộc cũng hiện thân, nhìn Kim Tự Tháp phá hoang đảo xuất hiện...
Trên sa mạc mênh mông, một con phi cầm tọa kỵ chịu trách nhiệm tiếp ứng do Đoạn Hổ khống chế, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương cùng cưỡi.
Phía xa bên trái thoáng nghe có tiếng sấm chớp rền vang, có mây đen cuồn cuộn như muốn mưa, đây là tình hình hiếm thấy trong sa mạc.
Ngưu Hữu Đạo nói một tiếng: “Đi xem."
Lúc này Đoạn Hổ thay đổi phương hướng, khống chế phi cầm tọa kỵ bay đi.
Chờ bọn họ chạy tới, lôi điện mây đen đã tản đi, chỉ thấy một Kim Tự Tháp giống hệt với vị trí trong sa mạc ở vực thứ năm.
Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương nhìn nhau. Nếu không phải Đoạn Hổ ở đây, hai người thiếu chút nữa đã cho rằng mình vẫn còn ở bên trong vực thứ năm.
Sau khi tới gần, bọn họ thấy dưới Kim Tự Tháp tập trung mấy người, hình như đang vây bắt một người.
Phi cầm tọa kỵ lướt qua tầng trời thấp nhìn thấy rõ ràng là một người bị sét đánh người cháy đen, ngã xuống đất.
Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo đã rời đi, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh tháp. Ánh mắt hắn nhìn về phía đài đá trên đỉnh tháp, phát hiện vết lõm ở nơi này vết lõm không giống với bên trong vực thứ năm. Lỗ thủng dẹt và rất sâu.
Vừa quan sát qua thì trong lòng đã biết rõ, Ngưu Hữu Đạo không nhìn đám người bên dưới đang ngẩng đầu nhìn mà phi thân lên trên phi cầm tọa kỵ, thản nhiên nói một câu: “Đi Thiên Đô Phong!"
Đám người phía dưới tháp kinh ngạc nghi ngờ không hiểu...
Lối vào Thiên Đô Bí Cảnh, khi nhóm người Ngưu Hữu Đạo xuất hiện ở đây đã thấy ở đây sương mù dày đặc, xem như đã chứng minh phán đoán trong lòng bọn họ. Thiên Đô Bí Cảnh quả nhiên đã mở ra sớm.
Đoạn Hổ không biết rõ tình hình đã giật mình không nhỏ.
Trong sương mù dày đặc đột nhiên có một con động vật giống như chuột chạy ra, nhưng rõ ràng nó to hơn chuột gấp mấy lần. Sau khi chạy loạn một lúc, hình như không thích ứng được với môi trường bên ngoài, nó lại vội vàng chạy về.
Đoạn Hổ kinh ngạc: “Lối vào bí cảnh có thể đi tới và quay về sao?"
Dựa theo lệ cũ trước đây, ra vào chỉ có thể thực hiện được một loại, không có cách nào đồng thời tiến hành cả hai được.
Ngưu Hữu Đạo tất nhiên hiểu rõ có chuyện gì xảy ra nhưng không tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không dễ dàng chạy vào lấy thân thử nghiệm. Hắn quay đầu sai người ta sắp xếp cho một kẻ tử tội vào thử xem liền biết rõ. Hắn quay đầu xoay người nói: "Đi, trở về sơn trang."
Đoạn Hổ không biết rõ hai người rốt cuộc muốn làm gì, chỉ biết tuân mệnh hành sự, tuy nhiên vẫn phát hiện ra điều gì đó. Y phát hiện nơi hai người đến đều xuất hiện những điểm không bình thường, cũng không biết chuyến này của hai người có phải liên quan tới chúng hay không.
Sau khi bay đường dài trở lại sơn trang Mao Lư, Đoạn Hổ lui ra, Ngưu Hữu Đạo nói nhỏ với Viên Cương: “Ngươi có thể đi vào Điệp Mộng Huyễn Giới rồi. Ngươi lặng lẽ xuất hành một chuyến, mang theo phi cầm tọa kỵ, đi một chuyến tới Điệp Mộng Huyễn Giới và tìm xem còn có Kim Tự Tháp xuất hiện không. Điểm chính là ở hành cung Thương Tụng bên kia. Ta chắc hẳn khi đối phương thiết lập cũng sẽ không để cho người ta thấy khó tìm. Khu vực ở hành cung Thương Tụng có khả năng rất lớn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.