Nam Thiên Vô Phương ngước mắt nhìn nàng, không hiểu nói: "Như vậy là có ý gì?"
Phùng Quan Nhi nói: "Đây là đồ Triệu tiên sinh cho ta trước khi bế quan, muốn ta giao cho Tả sứ vào ngày hôm nay."
Nam Thiên Vô Phương nghi ngờ: “Ở trong này có thứ gì?"
Phùng Quan Nhi lắc đầu: “Ta không biết. Triệu tiên sinh nói, sau khi Tả sứ mở ra xem sẽ hiểu rõ."
Sau khi Nam Thiên Vô Phương kiểm qua cái hộp liền trực tiếp thi pháp mở khóa, phát hiện bên trong chỉ có một lá thư.
Nam Thiên Vô Phương nhặt lá thư ra xem, vẻ mặt bắt đầu thay đổi rõ rệt. Đợi đến khi xem xong cả lá thư, vẻ mặt ông ta trở nên rất khó coi và rời đi, bỏ lại Phùng Quan Nhi ở đó.
Phùng Quan Nhi ngạc nhiên quay đầu, cũng không biết làm sao.
Nam Thiên Vô Phương vội vàng chạy tới phía sau núi, nơi Triệu Hùng Ca đang bế quan và đẩy cửa đá ra, đi vào hô to: “Triệu Hùng Ca, Triệu Hùng Ca, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Không ai trả lời, trong động phủ bế quan nào còn bóng dáng người nào chứ!
Ông ta giơ lá thư trong tay lên và liếc mắt nhìn, sắc mặt tái xanh, trong thư nói là sự thật. Triệu Hùng Ca căn bản sẽ không bế quan gì mà đã đi rồi.
"Cẩu vật, cuối cùng lại lén làm chuyện lớn như vậy ở sau lưng lão tử, đúng là kẻ vong ơn phụ nghĩa không quen nuôi dưỡng, ngay cả ta mà cũng đề phòng. Trước đó còn không nói tiếng nào!" Nam Thiên Vô Phương mắng một hồi nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566715/chuong-2283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.