Bọn hắn có thể khẳng định, tu vi và thực lực của những người đào tẩu kia tuyệt đối không bằng Ô Thường, bằng không vì sao phải trốn?
Thử hỏi ngay cả thực lực như Ô Thường cũng không làm gì được nhị thánh, nhưng người thực lực không bằng Ô Thường trái lại dùng Tam Hống Đao giết nhị thánh, tự nhiên lầm tưởng là uy lực của Tam Hống Đao. Cũng lầm tưởng trong Tam Hống Đao còn ẩn chứa uy lực mà bọn hắn không biết, bởi vậy càng ngày càng có cảm giác đau đớn khi mất đi chí bảo.
Nhưng bọn hắn là khẳng định cầm không lại được Tam Hống Đao, tuy thực lực người đào tẩu không bằng Ô Thường, nhưng khẳng định không phải bọn hắn có thể trêu chọc.
Ô Thường chậm rãi bay xuống đỉnh núi, ánh mắt quét nhìn thi thể trên đất, lại nhìn phương đám người Ngưu Hữu Đạo chạy đi.
Có vẻ như thực hiện hứa hẹn, không có qua sông đoạn cầu.
Lúc này Hắc Thạch mới lắc mình bay qua, nhìn thấy Ô Thường bị thương, kinh nghi nói: “Thánh Tôn bị thương có nghiêm trọng không?”
Ô Thường lạnh lùng nói.
“Không sao cả!”
Hắc Thạch theo phương hướng của hắn liếc nhìn, cũng nhận ra Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư là chết bởi Tam Hống Đao, thử hỏi: “Viên Cương kia tay cầm bảo đao, tất là hậu hoạn, vì sao Thánh Tôn không nhân cơ hội trừ khử?”
Ô Thường quay đầu lại, mắt lạnh lẽo theo dõi hắn, trầm giọng nói: “Viên Cương không đáng để lo, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, hậu hoạn chân chính là Côn Lâm Thụ kia!”
Dễ dàng phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566714/chuong-2282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.