Lư Uyên ồ một tiếng, phất tay nói với mấy vị trưởng lão:
“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đừng để mặt mũi người ta mất hết. Đi, cùng đi nghênh đón.”
Một đám người bước nhanh ra khỏi trấn nhỏ, đứng ở cửa chính của ngoài trấn chờ đợi.
Rất nhanh, xa xa cả vùng đất có tiếng sấm mơ hồ truyền tới, tiếp theo chỉ thấy cuồn cuộn bụi mù cuốn tới đây.
Trong chốc lát, một chi kỵ binh như một cơn gió ù ù xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc mấy người nhìn xa xa, một tên trưởng lão tấm tắc một tiếng:
“Anh Dương Võ Liệt Vệ tới, khí thế kia quả nhiên không phụ thịnh danh!”
Ba nghìn kỵ binh xông đến ngoài trấn, trong tay của tướng lĩnh dẫn đầu cầm thương, di chuyển như sét đánh, đội ngũ kỵ binh nhanh chóng ngừng lại, tiếng ngựa hý liên tiếp vang lên.
Phía dưới sát đình bụi bặm cuồn cuộn đánh về phía mấy người đang nghênh đón.
Bụi mù tán đi, chủ tướng bên dưới lá cờ chữ “La” cũng xuất hiện.
Tuổi không lớn, thân mặc chiến giáp, cầm trong tay một cây trường thương ô thiết, phía dưới là chiến mã lông đen bóng loáng, chính là La Đại An.
Ở bên ngoài chinh chiến, điều kiện có thể tưởng tượng được, khuôn mặt phong sương nhưng rất có tinh thần, dưới cằm lún phún râu ngắn, hai mắt lấp lánh hữu thần, khí thế đoạt người.
Nhìn chủ tướng tuổi còn trẻ nhưng trong tay đã cầm năm trăm ngàn trọng binh, lần này công chiếm chia cắt lãnh địa Tần quốc đã lập được công đầu, thêm nữa lại là đệ tử của Mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566663/chuong-2231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.