Thương Thục Thanh trừ trấn an thì không thể làm gì khác, trong thế đạo này, nhà có tình huống tương tự quả thực quá nhiều, năng lực của nàng hữu hạn, không giúp hết nổi.
Nàng cũng không có tiền gì, mỗi tháng Vương phủ trả cho nàng tiền lương trên cơ bản nàng đã dùng đi để cứu tế người nghèo khó hết rồi. Đương nhiên, nếu nàng mở miệng nói muốn, vương phủ nhất định sẽ cho, nhưng bây giờ Vương phủ đã có nữ chủ nhân mới, nàng là một cô gái lỡ thì ở nhà ăn ở cùng ca tẩu lại thường xuyên mở miệng cần tiền thì trong lòng cũng cảm thấy băn khoăn, ngại không dám mở miệng.
Bên ca tẩu cũng sẽ không dùng tiền bậy bạ, các địa bàn trên Nam Châu cần tiền rất nhiều, tẩu tử cũng ít khi đặt mua trang sức, ca ca nàng thì muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề nghèo khó ở phương diện vĩ mô, dựa vào số tiền trả thù lao ít ỏi này không phải là một biện pháp giải quyết tốt.
Trước khi đi, Thương Thục Thanh để lại người tới khám bệnh cho người bệnh, Ngô lão nhị của Phù Phương Viên đi theo tới lại dựa theo quy củ cũ, dựa theo quy củ cũ mà Quản Phương Nghi quyết định nhìn tình huống mà làm, kín đáo đưa một tấm ngân phiếu một nghìn đồng bạc cho nữ chủ nhân.
Nữ chủ nhân sợ hãi không chịu nhận, đại thể liêm sỉ của người nhà nghèo thắng sự giàu có, một món tiền quá lớn vô duyên vô cớ được người ta cho chắc chắn sẽ chối đến cùng.
Sau khi ra cửa, Thương Thục Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566662/chuong-2230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.