Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Ngân Cơ chậm rãi thõng hai tay, trong ánh mắt tới thời khắc cuối cùng vẫn là sự khát vọng và chờ mong, hy vọng nữ nhi có thể gọi nàng một tiếng nương.
Bởi vì từ lúc nữ nhi còn rất nhỏ bà ta đã rời đi, khi đó nữ nhi còn chưa biết gọi mẹ, sau khi sinh nữ nhi ra tới giờ, bà ta còn chưa từng được nghe nữ nhi gọi một tiếng nương nào, bà ta muốn nghe một lần.
Ăn ý là đột nhiên, lúc này tất cả mọi người đang nhìn thấu Ngân Cơ đang chờ mong cái gì, tất cả mọi người đều nhìn về phía La Phương Phỉ.
La Phương Phỉ cũng đã nhìn ra, nhưng nàng không mở miệng nổi, trong lòng dường như mơ hồ có mong muốn gọi lên nhưng thật sự không mở miệng nổi, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuôi.
Trên mặt Ngân Cơ mơ hồ hiện lên sự tiếc nuối, dần dần nhắm hai mắt lại, trong lúc bất chợt, đầu vô lực gục xuống, máu tươi chảy tí tách từ trong lỗ mũi ra.
Côn Lâm Thụ và Ngao Phong lại liếc nhìn nhau, trên mặt đều có cảm giác tự trách không có đủ sức xoay chuyển cản khôn.
Vẫn phải đối mặt với hiện thực, hai người nhận thấy được yêu lực trong cơ thể Ngân Cơ đã hoàn toàn không khống chế được nữa, có nghĩa là Ngân Cơ sắp hiện nguyên hình rồi.
Hai người trầm mặc rút lui lại, đồng thời giúp Ngân Cơ nằm xuống.
Quả nhiên, mới vừa nằm xuống, trong nháy mắt liền hóa thành một con ngân hồ xinh đẹp trên lông có nhuộm vết máu tựa như đang ngủ, an tường nằm yên tĩnh ở đó.
Côn Lâm Thụ và Ngao Phong lui bước đứng ra ngoài, yên lặng cúi đầu không nói gì.
“Tộc trưởng...”
Hồ tộc quỳ dưới đất đã dập đầu trên mặt đất, đau đớn khóc lóc một trận.
Hỏa Phượng Hoàng cũng chảy nước mắt, trong thời gian này, nàng và Ngân Cơ ở chung không tệ, đã sâu sắc cảm nhận được sự thiện lương của Ngân Cơ, thế nhưng một người thiện lương như thế lại bị ép dẫn dắt chu toàn cho Hồ tộc cùng một đám người như lang như hổ.
Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng mang vẻ mặt khổ sở, dù sao đã ở chung lâu như vậy, giữa mọi người cũng có chút tình cảm.
La Phương Phỉ nhìn con ngân hồ trên thạch tháp, vẫn không rên một tiếng, chỉ có nước mắt đang không ngừng yên lặng chảy xuôi.
Đột nhiên tiếng bốp bốp vang lên, chỉ thấy Hắc Vân bên trái một cái tát bên phải một cái tát, hung hăng tự đánh mình không ngừng, khóc lóc tự chửi mắng mình:
“Là ta đáng chết, là ta đáng chết, đều tại ta, đều tại ta, là ta không nghe lời Ngưu Hữu Đạo, là ta hại lão tộc trưởng, là ta hại lão tộc trưởng, ta đáng chết, ta đáng chết...”
Hồ tộc không ai cản ông ta lại, đều đang bi thống vì lão tộc trưởng đã mất đi.
Cuối cùng vẫn là Ngao Phong thở dài, nhìn thấy ông ta đã tự đánh mình miệng mũi chảy máu, hai tay xoa mặt đi tới tự tay thi pháp ấn lên đầu vai của Hắc Vâ, ngăn ông ta tiếp tục tự hại mình:
“Có rất nhiều chuyện đều khó có thể dự liệu được, người nào cũng không đáng trách, muốn trách thì trách đám lão cẩu kia, bớt đau buồn đi!”
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng reo hò:
“La Thu chết rồi, La Thu chết rồi...”
Một vị trưởng lão vội vã chạy tới, trên tay còn ôm thi thể của La Thu, kết quả vừa tới nhìn tình hình ở hiện trường thì nhất thời bối rối, thi thể trên tay bịch cái rơi xuống đất.
Trưởng lão kia trong nháy mắt gào khóc vọt lên, túm một người đang quỳ hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì xảy ra?”
Dường như không muốn chấp nhận hiện thực này.
Thư trong tay La Phương Phỉ rơi đầy đất, ngơ ngác chậm rãi đứng lên, hầu như không ai chú ý tới nàng, chỉ thấy nàng yên lặng đi tới cạnh thi thể của La Thu, kinh ngạc nhìn di thể La Thu, kinh ngạc nhìn vết thương trên ngực của La Thu.
Từng đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, hình ảnh La Thu giết Toa Như Lai, hình ảnh một trảo của chính nàng đâm vào lồng ngực của La Thu, còn cả ánh mắt khát vọng trước khi lâm chung của Ngân Cơ, các hình ảnh đó không ngừng đan vào nhau hiện lên trong đầu nàng.
Nàng chậm rãi nâng hai tay của mình lên, trên tay còn để lại máu tươi của phụ thân.
Nhìn một chút, tóc của nàng đang biến sắc, đang dần dần biến thành màu đen.
Răng nanh của nàng đang dần co lại, lỗ tai đang từ từ thu lại, móng vuốt bén nhọn trên hai tay cũng đang từ từ thu lại.
Sau khi đôi tay của nàng khôi phục lại nuyên dạng, sau khi cả người nàng khôi phục nguyên dạng thì chậm rãi nắm hai mắt lại, ngã bịch một cái.
Một số người ngẩng đầu nhìn lên, đều cả kinh, Côn Lâm Thụ lắc mình tới nhanh chóng thi pháp kiểm tra cho nàng.
...
Trong mật thất, một tiếng cạch vang dội vang lên, Ngưu Hữu Đạo vỗ án, suýt chút nữa đã đánh tan cái bàn.
Nhận được tin bên Hồ tộc truyền tới, biết La Thu đã chết, hắn không có bất kỳ cảm giác vui xướng khi biết một Thánh nữa đã ngã ngựa nào, ngược lại là sự phẫn nộ vô tận:
“Có chuyện gì xảy ra? Không phải ta bảo hãy chặt đứt tất cả liên hệ với Ngân Cơ sao? Dưới tình huống không có bất kỳ sự liên hệ nào, tại sao Ngân Cơ lại đối mặt với La Thu, Ngân Cơ đã xảy ra chuyện gì? Ai nói cho ta biết!”
Đa phần hắn đều rất bình tĩnh, rất lý trí, cho nên rất ít khi xuất hiện tình huống thất thố như vậy, dáng vẻ tức giận không kiềm chế được khiến mấy người ở trong mật thất đều trầm mặc.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên tới đều đã tới.
Nhưng ở đây không có ai biết đáp án, người duy nhất của bên Hồ tộc biết chuyện là Hắc Vân thì không để ý tới gì cả, đang lâm vào sự tự trách vô tận.
Mật thư là do Ngao Phong biết bên này cần nhanh chóng nắm được tình huống nên cố gắng đốc thúc Hồ tộc đang chìm trong bi thương thông báo cho bên này.
Lữ Vô Song cũng nhíu mi, chính xác, bố trí của Ngưu Hữu Đạo không thể xuất hiện tình huống này mới đúng.
Dự liệu xấu nhất trước đó là dự kiến Toa Như Lai có thể sẽ gặp chuyện không may, cũng tiên đoán được khả năng La Phương Phỉ xảy ra chuyện cũng rất nhỏ, Ngân Cơ là người khó xảy ra chuyện gì nhất, thậm chí bên này nghĩ cũng không hề nghĩ tới việc Ngân Cơ sẽ xảy ra chuyện, làm sao chuyện khó có thể xảy ra nhất lại xảy ra như thế chứ?
Ngân Cơ đã chết? Nhân vật lĩnh ngự toàn bộ Hồ tộc nhiều năm như vậy, thậm chí là người có giao tình với phu phụ Thương Tụng lại bất ngờ chết đi như vậy, Lữ Vô Song cũng cảm thấy tiếc nuối.
Đương nhiên, cảm thấy tiếc nuối là bởi vì hiện tại nàng ta đã đứng ở lập trường bên này, nếu vẫn đứng ở lập trường của cửu Thánh, chỉ sợ nàng cũng có thể là một trong những người hạ độc thủ với Ngân Cơ.
Sau khi đi qua đi lại, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên dừng bước, chỉ vào mấy người phẫn nộ:
“Có phải là nhóm các người sơ sót không thông báo không hả?”
Lữ Vô Song dở khóc dở cười, phát hiện vị này tức giận đến chập mạch rồi, người này sao vậy, một khi không bình tĩnh liền không có cách nào phán đoán thanh tỉnh được, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở:
“Ta nói này Đạo gia, đây không phải ngươi đang nhắm mắt đoán mò sao, việc này là do ngươi tự gặp Vương Tôn tự nói với hắn ta, đừng có gượng ấn lên đầu bọn ta như thế, bọn ta đều giữ khuôn phép quy củ.”
Đương nhiên, nàng cũng có thể hiểu được vì sao Ngưu Hữu Đạo lại tức giận như vậy, bởi vì bên này không thể chu toàn đúng lúc dẫn tới Toa Như Lai bỏ mạng, vị này đã rất tự trách, bây giờ còn xuất hiện cái chết ngoài ý muốn của Vân Cơ, đó chính là một người có thực lực Nguyên Anh kỳ của bên này, cứ như vậy mà hao tổn, làm sao có thể không tức giận được!
Viên Cương nhàn nhạt nói một câu:
“Ngươi cũng bớt tranh cãi đi!”
Vân Cơ không nhịn được hơi liếc mắt nhìn hắn ta, sao lại cảm giác trong giọng nói này có ý nam nhân quản thúc thê tử của mình vậy.
Lữ Vô Song cũng quay lại nhìn, hơi bất đắc dĩ, chỉ có điều lại ngoan ngoãn nghe lời ngậm miệng lại.
Chỉ có điều lời này của nàng thật ra khiến Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng bình tĩnh lại, phát hiện mình có phần thịnh nộ quá độ, có phần lú lẫn đầu óc đến nỗi không lịch sự, dưới thế cục hiện nay còn có rất nhiều gian nguy bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, hắn thân là người chấp chưởng mọi việc, bây giờ không phải là thời điểm không kìm chế được nỗi lòng mà ra quyết định sai lầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.