Trước ngực, vết thương mà nữ nhi gây ra thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra, La Thu chỉ còn một hơi thở, đã sắp chết, không buồn không vui tự lẩm bẩm:
“Tự gây nghiệt...”
Lam Đạo Lâm lơ lửng nhìn cảnh tượng này, thổn thức lắc đầu, đấu nhiều năm như vậy, lão già này rốt cục cũng phải ngừng lại rồi.
Đốc Vô Hư lại nhìn xiêm y bị phá nát lộ ra cả áo lót ở bên trong của Lam Đạo Lâm, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi gặp phải chuyện gì đó?”
Lam Đạo Lâm tự nhận xui xẻo:
“Nàng kia hóa yêu ma, tốc độ thân pháp không bình thường, bị trúng một lợi trảo, bị nàng ta cào rách.”
Đốc Vô Hư kinh ngạc:
“Tạp chủng kia lợi hại như vậy sao?”
Lam Đạo Lâm:
“Cũng không phải lợi hại gì, cộng thêm âm thầm có người đánh lén phối hợp, có chút khó chơi mà thôi.”
Đốc Vô Hư:
“Đã giải quyết xong chưa?”
Lam Đạo Lâm hơi lắc đầu.
Chậm rãi liếc mắt nhìn La Thu, biết nữ nhi thoát hiểm rồi, hơi tỏ ra vui mừng.
Đốc Vô Hư:
“Ngân Cơ cũng không bắt được ư? Vậy ngươi tay không chạy tới đây làm gì?”
Thật ra lúc đang trên đường Lam Đạo Lâm đã kịp phản ứng, hoài nghi đã bị lừa, hiện tại cũng không tiện nói là bị người ta dùng Thánh La Sát dọa cho chạy, chỉ có thể mặt không chút thay đổi nói:
“Có tạp chủng kia can thiệp nên không tiện bắt sống, chỉ có điều Ngân Cơ đã trúng một chưởng nặng của ta, không có gì bất ngờ xảy ra chắc là không sống được.”
La Thu nghe được thì trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566641/chuong-2209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.