Chương trước
Chương sau
Trước ngực, vết thương mà nữ nhi gây ra thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra, La Thu chỉ còn một hơi thở, đã sắp chết, không buồn không vui tự lẩm bẩm:
“Tự gây nghiệt...”
Lam Đạo Lâm lơ lửng nhìn cảnh tượng này, thổn thức lắc đầu, đấu nhiều năm như vậy, lão già này rốt cục cũng phải ngừng lại rồi.
Đốc Vô Hư lại nhìn xiêm y bị phá nát lộ ra cả áo lót ở bên trong của Lam Đạo Lâm, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi gặp phải chuyện gì đó?”
Lam Đạo Lâm tự nhận xui xẻo:
“Nàng kia hóa yêu ma, tốc độ thân pháp không bình thường, bị trúng một lợi trảo, bị nàng ta cào rách.”
Đốc Vô Hư kinh ngạc:
“Tạp chủng kia lợi hại như vậy sao?”
Lam Đạo Lâm:
“Cũng không phải lợi hại gì, cộng thêm âm thầm có người đánh lén phối hợp, có chút khó chơi mà thôi.”
Đốc Vô Hư:
“Đã giải quyết xong chưa?”
Lam Đạo Lâm hơi lắc đầu.
Chậm rãi liếc mắt nhìn La Thu, biết nữ nhi thoát hiểm rồi, hơi tỏ ra vui mừng.
Đốc Vô Hư:
“Ngân Cơ cũng không bắt được ư? Vậy ngươi tay không chạy tới đây làm gì?”
Thật ra lúc đang trên đường Lam Đạo Lâm đã kịp phản ứng, hoài nghi đã bị lừa, hiện tại cũng không tiện nói là bị người ta dùng Thánh La Sát dọa cho chạy, chỉ có thể mặt không chút thay đổi nói:
“Có tạp chủng kia can thiệp nên không tiện bắt sống, chỉ có điều Ngân Cơ đã trúng một chưởng nặng của ta, không có gì bất ngờ xảy ra chắc là không sống được.”
La Thu nghe được thì trên mặt dần hiện sự bi thương.
Đốc Vô Hư biết nếu Lam Đạo Lâm nói vậy tất nhiên là có phần nắm chắc, sau đó nhìn về phía La Thu đang bị túm trong tay, hơi cười nói:
“La Thu, vợ chồng các người tuy rằng không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cũng có thể được chết cùng năm cùng ngày cùng tháng rồi, hai bọn ta coi như đã giúp ngươi được phần nào đó đi?”
La Thu đã không còn sức lực để phản kích gì nữa, trong miệng gian nan nói, chỉ có thể nói được một câu:
“Chúng ta sẽ còn gặp nhau.”
Lời này chắc chắn không có ý tốt gì, rõ ràng là chỉ sẽ gặp nhau ở dưới đất, sau khi chết.
Đốc Vô Hư cười nhạt, pháp lực trên người bắt đầu vận chuyển.
“Không cần thiết!”
Lam Đạo Lâm thấy thế thì giơ tay lên xua, than thở:
“Dù sao cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi, để ông ta được toàn thây đi.”
Đốc Vô Hư nghe vậy thì hơi trầm lặng, pháp lực đang vận chuyển trên người dần biến mất, nhìn chằm chằm khuôn mặt của La Thu thêm chút nữa, trên tay đột nhiên phát lực vặn một cái, một tiếng răng rắc truyền tới.
Năm ngón của ông ta buông lỏng, La Thu nhanh chóng rơi xuống, bịch một tiếng rơi xuống dưới đầm lầy.
Lam Đạo Lâm nhìn chằm chằm mặt đất, thở dài một tiếng rồi nói:
“Đi, chúng ta đi xem thử thêm lần nữa.”
Đốc Vô Hư không có ý kiến, hai người nhanh chóng cùng nhau quay lại chiến trường phía trước.
Trong đầm lầy có mấy con yêu hồ chui ra, chạy tới nơi La Thu rơi xuống, nhìn La Thu chậm rãi chìm nghỉm.
...
Bên trong cung điện dưới lòng đất, La Phương Phỉ quỳ gối trước di thể của Toa Như Lai, trong tay cầm một xấp thư, liếc nhìn.
Nàng phát hiện Ngân Cơ nói không sai, trong thư ghi lại tình huống sinh hoạt bình thường của nàng ở trong Đại La Thánh Địa, trong đó có một vài chuyện là do nàng tự mình trải nghiệm, có thể nhớ được.
Chữ mặc dù không phải là do Toa Như Lai viết nhưng giọng tự thuật lại là giọng văn nàng vô cùng quen thuộc, đích thực là Toa Như Lai, có thể thấy được là thông qua mật thư dịch ra được.
Lúc này, nàng hiểu, thì ra Toa Như Lai đã sớm biết thân thế của nàng, cũng đã sớm biết mẫu thân mất tích của nàng ở đâu, vẫn luôn liên hệ với mẫu thân nàng nhưng lại luôn gạt nàng, không nói cho nàng biết.
Nhìn một lúc hai mắt đã đẫm lệ, khóc thút thít.
Ánh mắt của Ngân Cơ ảm đạm nhìn nữ nhi của mình, dường như mãi mãi cũng không nhìn đủ.
Còn Côn Lâm Thụ và Ngao Phong đều ngồi xếp bằng ở sau lưng bà ta, mỗi người đặt một bàn tay sau lưng bà, hai người đồng thời thi pháp truyền vào trong cơ thể bà ấy, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bằng vào tu vi của hai người lại phải đồng thời thi pháp như vậy, tình huống có thể hiểu được.
Hắc Vân và các trưởng lão Hồ tộc ở cung điện dưới lòng đất đều quỳ về hướng Ngân Cơ, khuôn mặt mỗi người đều là sự bi thương.
Mọi người đều đã kiểm tra qua thương thế của Ngân Cơ rồi, mặc dù đã uống Thiên Tế đan nhưng lục phủ ngũ tạng đều đã vỡ nát, hiện tại đang hoàn toàn dựa vào yêu lực và tu vi của tu sĩ Nguyên Anh kỳ hỗ trợ mà gượng chống đỡ mà thôi.
Đều biết không có ích gì, đều biết làm như vậy chỉ là đang cố gắng trì hoãn thời gian chết cho lão tộc trưởng mà thôi.
Hỏa Phượng Hoàng, Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng ở đó, ba người không quỳ, lẳng lặng đứng bên ngoài, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt này, thần sắc cũng bi thương.
Cục diện bên ngoài hiện nay ba người đã nghe thấy rồi, Hỏa Phượng Hoàng không nói, đối với Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng cảm thấy khá chấn động, cửu Thánh đã đánh hạ được năm Ngưu trưởng lão quá trâu bò rồi!
Có thể may mắn có thời gian hầu hạ Ngưu trưởng lão, hai người có cảm giác may mắn gấp bội. Lúc đó khi ở bên cạnh Ngưu trưởng lão đã cảm thấy Ngưu trưởng lão không đơn giản, bây giờ quả nhiên!
Có một số việc nói cho bọn họ biết cũng là vì ổn định tâm tư của hai người, tránh việc xuất hiện suy nghĩ trốn chạy.
Dù sao cũng đã từng hầu hạ, cũng đã từng ở với mình một thời gian, Ngưu Hữu Đạo không muốn làm chuyện diệt khẩu với hai người.
Thi pháp mạnh mẽ chống đỡ, Côn Lâm Thụ và Ngao Phong không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái.
Ngay cả hai người đều phát hiện ta, Ngân Cơ đương nhiên là biết rõ tình trạng của cơ thể mình, chợt duỗi tay:
“Phỉ nhi... Phỉ nhi...”
La Phương Phỉ đã xem xong tất cả thư, đang cầm một xấp thư bưng mặt khóc.
Từ trong một vài nội dung trong thư có thể nhìn ra, sư huynh vẫn luôn tiết lộ tình huống của Đại La Thánh Địa cho bên này, sư huynh đã sớm âm thầm phản bội phụ thân.
Điều này làm cho tâm tình khổ sở của nàng lúc này càng thêm phức tạp, nghe thấy lời gọi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngân Cơ.
Ngân Cơ khó nhọc nói:
“Phỉ nhi, là nương có lỗi với con.”
La Phương Phỉ không hé răng.
Ánh mắt của Ngân Cơ đột nhiên trở nên có thần thái, đã có dáng vẻ hồi quang phản chiếu, giọng nói cũng trở nên rõ ràng:
“Trong Hồ tộc, dòng dõi này của ta, truyền thừa tộc trưởng gánh vác thời đại này lấy sứ mệnh thủ hộ Hồ tộc. Chuyện giữa ta và cha con hiện tại ta đã không còn tinh lực tường thuật được nữa...”
Hơi thở hổn hển lại tiếp tục nói:
“Về sau, con có thể hỏi mọi người ở trong Hồ tộc, ta không muốn nói giữa ta và cha con ai đúng ai sai, ta chỉ muốn con biết năm đó ta thật sự không cố ý vứt bỏ con, sau khi ta bị thương ngủ say, không lâu sau tỉnh lại, thật ra vẫn muốn gặp con.”
“Ta mất rồi, con có thể ở lại Hồ tộc, Hồ tộc đáng giá để tín nhiệm, con là nữ nhi của ta, bọn họ nhất định sẽ chăm sóc cho con. Nếu con không muốn ở lại Hồ tộc cũng không cần miễn cưỡng, có thể để bên này liên hệ với Ngưu Hữu Đạo để Ngưu Hữu Đạo hỗ trợ sắp xếp, Ngưu Hữu Đạo đáng giá để tín nhiệm.”
La Phương Phỉ không xa lạ gì với cái tên Ngưu Hữu Đạo này, trong đầu hơi cảm thấy nghi hoặc, Ngưu Hữu Đạo? Không phải Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi sao?
Lúc này, nàng mới hiểu, rất nhiều chuyện nàng cũng không biết, không biết chút nào.
“Đương nhiên, nương vẫn hy vọng con có thể ở lại Hồ tộc, người bên ngoài ngươi lừa ta gạt, phân tranh quyền lợi không ngừng, không thể đơn giản như ở Hồ tộc ta. Tâm tư của mẹ con chúng ta đều không phức tạp, có một số việc vài người không học được, nương sợ con không ứng phó được.”
Nói tới đây, ánh mắt của Ngân Cơ lại dần dần ảm đạm, trong mũi dần có máu tươi chảy ra.
Ngân Cơ lại dùng sức giơ tay lên, dường như muốn chạm vào con gái của mình, đã nhiều năm chưa được chạm vào, muốn được sờ một lần cuối.
Nhưng mà La Phương Phỉ lại lẳng lặng quỳ nhìn bà, trong mắt chỉ ngấn lệ, không có bất kỳ động tác đáp lại nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.