Cung Lâm Sách lạnh lùng nói.
“Ví dụ như thám tử Phiêu Miểu Các..
Nguyên Ngạn giận tím mặt, la lên.
“Nói hươu nói vượn!
Cung Lâm Sách nói.
“Chẳng lẽ chưởng lệnh của Phiêu Miểu Các có thể ăn nói bậy bạ được sao?
Nguyên Ngạn gầm thét.
“Hoang đường!
Hắn không tin chưởng lệnh Phiêu Miểu Các sẽ công khai thân phận của hắn ra ngoài.
Cung Lâm Sách gật đầu với Đồ Khoái, Đồ Khoái thả Nguyên Ngạn ra, cũng không sợ hắn làm loạn, Nguyên Ngạn đã bị hạ cấm chế lên người, không thể vận dụng pháp lực được nữa.
“Ngươi tự xem đi.
Cung Lâm Sách phất tay ném mật tin của Phiêu Miểu Các gửi đến.
Nguyên Ngạn cầm lên, sau đó nhanh chóng mở ra xem, thấy nội dung trên thư, sắc mặt hắn trở bên khó xem, cuối cùng là chán nản, còn có ý cười thảm.
Vừa rồi còn chắc chắn rằng Phiêu Miểu Các sẽ không lộ thân phận của hắn ra, không ngờ mình lại bị liên lụy vì Cửu Thánh nội đấu.
Vừa rồi hắn còn nghĩ rằng, cho dù tông môn biết thân phận thì cũng không dám tru sát hắn, chẳng lẽ còn dám giết người Phiêu Miểu Các sao? Ai ngờ là do Phiêu Miểu Các hạ lệnh giết hắn!
Nguyên Ngạn bây giờ đã hiểu, cho dù hắn không thừa nhận, tông môn cũng sẽ chấp hành pháp chỉ của Phiêu Miểu Các.
Cung Lâm Sách ra tay, cầm mật tin trở về, nghiêm túc nói.
“Nguyên sư đệ, ngươi không oan uổng đúng không?
Họa từ trời rơi xuống, khí thế của Nguyên Ngạn xẹp xuống, cười thảm lẩm bẩm.
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội tông môn. Năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566607/chuong-2175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.