Ngưu Hữu Đạo nói.
“Bên ngoài có lời đồn rằng Ngọa Hổ tỉnh, vô địch thiên hạ.
Giống như đang hỏi thăm, chắc hẳn người cầm đao cảm thụ của mình là khắc sâu nhất.
“Vô địch thiên hạ?
Viên Cương chăm chú nhìn thi thể của Nguyên Sắc, chậm rãi nói.
“Có lẽ là thật, nhưng chắc chắn không phải ta. Lời nói kia đúng với trường hợp đao này trong tay tu sĩ khác, nhưng trên tay loại người như ta thì không làm được chuyện vô địch thiên hạ. Hắn quá chủ quan kinh địch, ta cũng không ngờ rằng Nguyên Sắc không trốn tránh mà chính diện đón một đao, nên sau đó hắn mới không kịp trở tay, nếu không thì ta không thể làm hắn bị thương được. Nếu gặp người như thế, mà không phải cùng hoàn cảnh, ta sợ mình ngay cả đến gần kẻ địch cũng không đến gần được.
Đối với điểm này, người biết chuyện sẽ không nghi ngờ, thử hỏi Viên Cương ngay cả phi hành cũng không làm được, sao có thể truy sát được loại cao thủ như Nguyên Sắc chứ.
Chỉ nhìn thôi cũng đoán được, ngay cả Viên Cương cũng rất bất ngờ, nếu không trước đó cũng không kêu mọi người chạy trước, hắn dùng cả tính mệnh để chặn đường phía sau, để có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người chạy trốn.
Lữ Vô Song nói.
“Không cần xem nhẹ bản thân, Nguyên Sắc là kẻ có thuật pháp kỳ lạ, nhục thân cứng rắn, đao kiếm không thể tổn thương, lúc trước dù Cửu Thánh ở đây thì có rất ít người có thể phá được phòng ngự của hắn, vậy mà bây giờ lại bị ngươi dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566599/chuong-2167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.