Chương trước
Chương sau
Quỷ Y nghiêng đầu nhìn một cái giật mình, dừng công việc đang làm lại, chắp tay nói:
“Thánh Phi đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón.
Vô Tâm đi theo bên cạnh hành lễ.
Nguyên Phi ép bản thân mình lộ ra nụ cười:
“Là ta đường đột tới chơi quấy rầy Hắc Ly tiên sinh.
Quỷ Y nói:
“Không quấy rầy. Thánh Phi pháp giá tới đây, chắc là Thánh Tôn có dặn dò gì, tiểu lão nhi cung kính xin nghe.
Nguyên Phi xua tay, cười nói:
“Tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi. Ta lần này đến chỉ muốn hỏi một chút tiên sinh, tiên sinh không phải nói sẽ tìm tròng mắt thích hợp cấy ghép cho ta sao? Vì sao ta lại nghe nói tiên sinh luôn luôn ở bên trong Dược cốc... Tiên sinh dường như không có ý định ra ngoài tìm cho ta.
“Không phải thế!
Quỷ Y lắc đầu, đưa tay cầm một lọ thuốc bày ra:
“Lần trước vì để tìm tròng mắt thích hợp cho Thánh Tôn, gần như đã dùng hết phối dược của ta, tiểu lão nhi giờ này đang chuẩn bị một lượng lớn phối dược, chuẩn bị cho việc xuất hành. Thánh Phi cũng biết, tròng mắt thích hợp cũng không phải nói tìm là có thể tìm được, không phối đủ thuốc lại đi hành sự sợ là không được, chốc nữa lại ra ngoài không bao lâu không làm được lại phải trở về.
“Thì ra là thế.
Nguyên Phi liên tục gật đầu, không biết đối phương nói thật hay giả, hiện tại lại không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể khách khí. Chỉ có điều vẫn không nhịn được nói:
“Tiên sinh cần mau chóng làm, nếu có gì cần, cứ việc lên tiếng.
Quỷ Y nói:
“Chuyện này không có biện pháp mau chóng được, chỉ có thể làm từng bước, muốn nhanh cũng được, chỉ có điều ta và ngươi cũng không thể ra sức.
Nguyên Phi chỉ sợ hắn cố ý lề mề, vội nói:
“Có cách nào mau chóng không ngại nói nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp một tay.
Quỷ Y đặt lọ thuốc xuống:
“Nói như thế, dù có tròng mắt của người khác thích hợp, ánh mắt của người khác lắp lên trên người ngươi, ngươi hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ có chút ít không hợp. Chân chính hoàn mỹ vô khuyết đấy, chỉ có chính ngươi. Ngươi hỏi một chút Thánh Tôn có nguyện ý cho ngươi tròng mắt kia hay không? Nếu như Thánh Tôn nguyện ý, hết thảy vấn đề đều không là vấn đề, ngươi cũng có thể hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Nguyên Phi không nói nên lời.
...
Mấy ngày sau chuyện của nhà bếp, Viên Cương tiến vào mật thất, sắc mặt nặng nề, hai lá mật thư cùng nhau đặt trên bàn của Ngưu Hữu Đạo:
“Sa Như Lai hồi âm rồi, còn có tin tức của Hồ Tộc, Sa Như Lai cùng nhau chuyển đến.
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới thần sắc của hắn, cầm hai phong thư tới tay tra xét, lá thứ nhất là tin của Ngân Cơ từ Hồ Tộc.
Ngân Cơ báo cho biết, bên phía nàng ta dựa theo nơi này bố trí hẹn được Ngũ Thánh ngoài La Thu ra chạm mặt. Kết quả Ngũ Thánh cho đến nay không ngờ lại không có một người đến nơi hẹn, thử hỏi nơi này làm sao bây giờ.
Đối với cái kết quả này, Ngưu Hữu Đạo không tính là quá mức bất ngờ. Thánh La Sát đột nhiên chạy ra khỏi Điệp Mộng Huyễn Giới xâm nhập nhân gian, hắn lúc đó đã biết kế hoạch xuất hiện bất ngờ. Việc đột nhiên xuất hiện của Thánh La Sát và kế hoạch của chính mình nổi lên xung đột, có thể sẽ ảnh hưởng kế hoạch của chính mình, giờ này xem ra quả nhiên như thế.
Ngưu Hữu Đạo đặt phong thư này sang một bên, hắn dặn dò nói:
“Hồi tin, nói cho nàng ta biết, ta đã biết được, kêu nàng ta tạm dừng chạm trán cùng Ngũ Thánh, chờ thông báo của ta.
Viên Cương ừ xong một tiếng, lại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo không rời.
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo đã rơi lên phong thư thứ hai, mày dần dần nhíu lại.
Sa Như Lai báo cho biết, thời gian gởi thư tín dừng lại. La Thu vẫn chưa trở về Thánh Cảnh. Người canh giữ tại cửa ra vào của Thánh Cảnh cũng chưa thấy mấy thánh khác quay trở về Thánh Cảnh. Đại La Thánh Địa nhận được truyền tin của La Thu. La Thu bày tỏ, tạm thời sẽ không trở về, khiến cho các đệ tử của Đại La Thánh Địa cần phải từng người thực hiện tốt chức trách, có chuyện quan trọng có thể khẩn cấp truyền tin cho hắn.
Thêm một tin khác chính là, La Thu điều một ít nhân thủ đi từ Đại La Thánh Địa.
Tình huống phản hồi từ cửa ra vào của Thánh Cảnh xem ra, mấy thánh khác cũng đồng dạng có điều dụng nhân thủ ra Thánh Cảnh.
Có thể xác định, Lục Thánh vẫn còn ở nhân gian, nhưng mà Sa Như Lai căn bản không hề biết La Thu ở vị trí nào của nhân gian. Những người khác của Đại La Thánh Địa dường như cũng không biết, La Thu chỉ giao phó có chuyện truyền tin liên lạc.
Ngưu Hữu Đạo đặt phong thư trong tay xuống, hắn trầm mặc hồi lâu, chợt cất tiếng hỏi:
“Nhãn tuyến các nơi có truyền đến tình hình của Lục Thánh hay không?
Viên Cương đáp:
“Không có. Tây Hải đường hồi âm cũng nói, sau chuyện cái thị trấn nhỏ kia, Lục Thánh liền biến mất, không biết đi đâu. Tình hình mà hắn biết có hạn, nghĩ rằng Lục Thánh trở về Thánh Cảnh.
Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm:
“Mục tiêu của Lục Thánh lớn như vậy, đi tới cũng phải kinh thiên động địa, cho dù đến đâu động tĩnh cũng không nhỏ được, có ở nhân gian xuất hiện, tai mắt các nơi không có khả năng một chút động tĩnh cũng không biết. Ngay cả các thế lực lớn như Vạn Thú Môn, Tử Kim Động, Linh Tông, Thiên Hành Tông cũng không nghe thấy tin tức, điều này rất không bình thường. Nói như vậy, chỉ có một khả năng!
Viên Cương gật đầu:
“Bọn họ không công khai làm việc, mà là âm thầm.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu một cái:
“Không sai! Ta trước còn cùng người thảo luận, nói Lục Thánh ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đây là ưu thế của chúng ta, ai ngờ bọn họ đột nhiên chơi ra chiêu thức ấy. Chuyện này hơi rắc rối, tu sĩ thiên hạ thấy qua người của Lục Thánh không nhiều lắm, ngoại trừ hình thể đặc thù như Nguyên Sắc, bọn họ nếu có ý che giấu tung tích, chỉ sợ đi khắp nơi hoạt động cũng rất khó người nào có thể nhận ra bọn họ, đoán chừng người cho dù đến Nam Châu phủ thành đứng ở cửa nhà của chúng ta cũng không có ai có thể nhận ra.
Viên Cương chợt do dự một tiếng:
“Đạo gia....
Ngưu Hữu Đạo giương mắt:
“Ngươi vì sao cũng úp mở như vậy?
Viên Cương đáp:
“Xem ra Lữ Vô Song nói là sự thật, Lục Thánh quả nhiên khí thủ Thánh Cảnh, tự mình trấn giữ nhân gian ra tay rồi.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc. Hắn làm sao không biết, cái này có ý nghĩa là nếu lời nói của Lữ Vô Song là thật, việc xuất thủ trước đó của bọn họ thật sự có khả năng để lại một lượng lớn sơ hở, một khi Lục Thánh nhằm vào xuất thủ, hậu quả khó mà lường được, cho dù bọn họ bây giờ có thể tháo chạy, những người khác thì sao? Toàn bộ Nam Châu chỉ sợ sắp phải máu chảy thành sông.
Xem ý tứ của Lữ Vô Song, nàng ta dường như biết được làm sao hóa giải tình thế nguy hiểm này.
Nàng ta có thể hóa giải cũng không phải là sự tình gì quá khó hiểu. Nàng ta hiểu Lục Thánh, cùng họ đối chọi lẫn nhau gay gắt nhiều năm như vậy, hiển nhiên là có kinh nghiệm ứng đối.
Nhưng mà ý tứ của Lữ Vô Song cũng rất rõ ràng, người ta ý gì cũng đã nói rất rõ ràng, muốn mời người ta hỗ trợ phải lấy ra "Thành ý" chứ.
Không mời người ta hỗ trợ cũng được, vậy chỉ có thể bản thân mình tự giải quyết, nhưng mà bên này ngay cả mấu chốt của vấn đề xảy ra ở đâu cũng không biết, hai mắt mù tịt, muốn ứng đối cũng không biết phải làm thế nào hành động.
Ngưu Hữu Đạo cũng không biết phải nói thế nào với Viên Cương về vấn đề này. Thật ra ngày ấy hắn nói chuyện cùng Lữ Vô Song, nói thật, hắn có chút bị nàng gái này nói động rồi.
Hầu Tử cùng Phùng Quan Nhi hợp sao? Đứng ở lập trường của tên Hầu Tử này, đích xác không tìm được người nào hợp hơn so với Lữ Vô Song rồi, không thể không thừa nhận nàng ta nhìn vấn đề vẫn là thấu triệt. Lời nói có lẽ khó nghe, nhưng đích xác nói có lý, huống chi còn có thể giải quyết một nguy cơ to lớn trước mắt.
Nhưng hắn cũng có lằn ranh làm người của hắn, có cái nên làm, có việc không nên làm, đổi thành người khác hắn có lẽ sẽ không chút do dự cũng có lực thúc đẩy, nhưng mà nếu trên chuyện này đẩy Hầu Tử đi ra ngoài làm giao dịch, khiến cho hắn làm thế nào mở miệng đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.