Tin tức đương nhiên là Quản Phương Nghi đã thông báo trước đó. Nàng đã an bài chuẩn bị trước bên trong có khâu này, không thể đột ngột đưa đến trước mặt của Thương Thục Thanh, nàng ấy có nguyện ý chứa chấp hay không nhất định phải nhìn một chút thái độ của nàng ấy.
Dĩ nhiên, bất kể là Ngưu Hữu Đạo hay là Quản Phương Nghi đều không cho rằng Thương Thục Thanh là thứ người ngại phiền toái không nguyện chiếu cố Ngân nhi.
Nhưng Thương Thục Thanh dưới sự vui mừng liên tục bày tỏ thái độ nguyện ý ít nhiều vẫn khiến cho Quản Phương Nghi có chút bất ngờ.
Không ngờ rằng, đối với Thương Thục Thanh mà nói, Ngân nhi mới là người chân chính không dùng đẹp xấu nhìn người, hơn nữa tin cậy nàng ta.
Cũng là người nàng ta duy nhất không cần quan tâm tướng mạo của mình đưa lên phương diện hàng đầu.
Thương Thục Thanh thấy xe ngựa của Quản Phương Nghi đi vào từ cửa đường hẻm, nàng dừng bước ngóng cổ chờ mong, trong ánh mắt đã toát ra cảm giác mong đợi.
Xe ngựa dừng lại, bên trong màn xe bay ra mùi thịt, Thương Thục Thanh phập phồng cánh mũi.
Quản Phương Nghi xoay mình chui ra, nhảy xuống xe ngựa, gật đầu một cái với Thương Thục Thanh, vừa chỉ chỉ xe ngựa, tỏ ý người trong xe ngựa, sau đó đưa tay vén màn xe, hô:
“Ngân nhi, đến rồi, xuống thôi.
Một cái đầu đưa ra ngoài, gương mặt thanh thuần, chính là Ngân nhi, hết nhìn đông tới nhìn tây, một tay vừa cầm đùi gà cắn, một tay vừa ôm túi giấy dầu.
Quả nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566537/chuong-2105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.