Chương trước
Chương sau
Vì cái gì nhiều lần chĩa mũi dùi vào? Nguyên Sắc lại không ngốc, dĩ nhiên hiểu được đây không phải là cái gì chĩa mũi dùi vào cả, mà là Nguyên Phi không muốn vứt bỏ một con mắt.
Đồng thời hắn cũng rất tán thành đối với lời nói của Quỷ Y, kết quả điều trị hắn muốn tự mình cảm nhận, là thật là giả đến lúc đó hắn đều có phán xét.
Bàn tay béo ú của hắn nâng lên, vỗ nhẹ về phía sau lưng của Nguyên Phi:
“Không cần lo lắng nhiều, ta chỉ muốn xem qua một chút nhãn lực của Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh như thế nào, để ông ta kiểm tra một chút đi.
Tay trên lưng nàng ta thuận tay đẩy một cái.
Nguyên Phi bị đẩy tiến lên hai bước, răng cắn môi, lại không dám không nghe theo, từ từ giơ tay lên, vươn một ngón tay, nàng ta trước cũng đã gặp qua những người khác lấy mẫu.
Quỷ Y lập tức phất tay ra hiệu, hai tên đệ tử lúc này lấy đồ vật tiến lên, cẩn thận cắt đứt một chút xíu máu thịt từ trên ngón tay của Nguyên Phi.
Thấy xong việc, Nguyên Sắc viện cớ không quấy rầy nữa, dẫn Nguyên Phi đi.
Hai người ra khỏi đình viện, Nguyên Sắc lập tức gọi Hoắc Không đến, dặn dò hắn trông coi nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy thầy trò Quỷ Y, bao gồm cả Nguyên Phi trong đó. Hắn bảo Hoắc Không ở chỗ này chờ kết quả kiểm nghiệm của Quỷ Y, vừa có kết quả lập tức báo cho hắn biết.
Hoắc Không dĩ nhiên lĩnh mệnh hành sự.
Sau gần nửa ngày, Hoắc Không vội vã rời đi từ đình viện, chạy thẳng tới Thánh điện, tìm được Nguyên Sắc, ngay trước mặt Nguyên Phi, cúi người lẩm bẩm bên tai Nguyên Sắc:
“Sư tôn, kết quả kiểm nghiệm cho ra, hoàn toàn thích hợp, chính là người lựa chọn tốt nhất!
Nguyên Sắc nằm trên ghế mừng rỡ, độc nhãn nghiêng qua liếc Nguyên Phi, lúc này trách cứ:
“Nơi này không có người ngoài, không cần lén lút, cứ nói rõ ràng ra.
Hoắc Không ngẩn ra, ngay sau đó lớn tiếng nói:
“Sư tôn, Quỷ Y đối với kết quả kiểm nghiệm của Nguyên Phi, hoàn toàn thích hợp, chính là người lựa chọn tốt nhất!
Trong lòng của Nguyên Phi lộp bộp, có cảm giác không rét mà run.
Nguyên Sắc hỏi lại:
“Không có lầm lẫn gì chứ?
Hoắc Không đáp:
“Quỷ Y cũng sợ có sai lầm, lặp đi lặp lại kiểm nghiệm xác minh qua, xác nhận không có sai sót gì.
Nguyên Sắc nói:
“Xem ra lão già kia quả thực có vài phần nhãn lực.
Hắn giơ tay lên ra hiệu Hoắc Không lui về sau, quay đầu lại nói với Nguyên Phi:
“Ái phi yên tâm, chuyện này không có quan hệ gì với nàng, ta nói chỉ là nghiệm chứng một chút nhãn lực của Quỷ Y như thế nào thôi. Giờ này thật ra đã có chút ít lòng tin đối với việc ông ta tìm được con mắt thay thế thích hợp.
Nghe hắn nói như vậy, Nguyên Phi mới chính thức yên tâm.
Nhưng mà nàng ta rất nhanh cảm nhận được không khí có chút không đúng, sự việc bên Quỷ Y tìm được con mắt thích hợp, Nguyên Sắc không nói với nàng, liền giao cho người khác đi phụ trách.
Bên người của Nguyên Sắc xuất hiện thêm hai tên thiếp thân thị nữ, việc sớm chiều làm bạn dường như không tới phiên nàng.
Lý do của Nguyên Sắc là, muốn cho nàng ta an tâm tu luyện, thêm nữa bên vườn Vô Lượng cần người có thể tin được đến trông coi, chuẩn bị cho nàng đi trấn giữ vườn Vô Lượng.
Ngụ ý là bảo nàng giao ra quyền lực mà nàng đang giữ trên tay, giao cho hai tên thiếp thân thị nữ ấy.
Tình hình của Đại Nguyên Thánh Địa biến hóa rất nhanh, Nguyên Sắc bắt đầu thổi phồng hai tên thị nữ ấy, Nguyên Phi lập tức liền nếm được mùi vị ấm lạnh của tình người. Thái độ của hai nữ nhân đắc thế đối với nàng cũng từ từ không quá khách khí.
Thời gian mới chỉ hai ngày, nàng ta liền ngay cả Thánh điện đều không vào được, muốn gặp Nguyên Sắc lại bị người chắn ngoài thánh điện, nói Nguyên Sắc đang nghỉ ngơi, không nên quấy rầy.
Mùi vị thất thế này không dễ chịu, nàng ta rất rõ ràng, càng khó chịu hơn vẫn còn phía sau, đến lúc đó chỉ sợ có thể giữ được tánh mạng hay không cũng là vấn đề. Tiện nhân nào đó sợ là sẽ không cho nàng có cơ hội đông sơn tái khởi.
Cuối cùng Nguyên Phi xông bừa vào trong Thánh điện, dùng sức mạnh gặp mặt Nguyên Sắc, nàng chủ động bày tỏ, nguyện ý hy sinh.
Nguyên Sắc cảm thấy an ủi, lập tức ra lệnh Hoắc Không thông báo Quỷ Y, an bài sự việc cấy ghép con mắt....
Sau khi quá trình cấy ghép tốn thời gian gần nửa ngày kết thúc, Nguyên Sắc và Nguyên Phi một con mắt trái đều băng vải trắng ra khỏi phòng điều trị.
Quỷ Y cùng đi ở bên báo:
“Nếu phục dùng Thiên Tế đan, ba ngày sau con mắt trái của Thánh Tôn có thể bình phục.
“Được, lại chờ ba ngày nữa.
Nguyên Sắc bật cười ha hả.
Trong ba ngày này, thầy trò Quỷ Y dĩ nhiên đừng suy nghĩ rời đi nơi này.
Nguyên Sắc ra khỏi tiểu viện, hắn trấn an Nguyên Phi đồng hành:
“Ái phi yên tâm, ta đã dặn dò Hắc Ly, toàn lực giúp cho nàng tìm được con mắt thích hợp cấy ghép.
Nguyên Phi nhoẻn miệng cười gượng ép, nói lời cám ơn.
Hoắc Không đi cùng bên cạnh âm thầm than thở. Có thể nói là hắn chính mắt thấy toàn bộ quá trình nhượng bộ của nữ nhân này, sư tôn một chút cũng không miễn cưỡng, nữ nhân này liền ngoan ngoãn nhượng bộ thích hợp.
Sau khi Nguyên Phi vội vã về tới gian phòng của mình, nàng đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở ra vảo che mắt trái nhìn trong gương, thấy lỗ thủng đen trên con mắt trái, lập tức hai tay che mặt, cả người không ức chế được run rẩy.
Đối với một nữ nhân mà nói, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp, đột nhiên biến thành hình dạng độc nhãn này, tâm tình có thể tưởng tượng được.
Nguyên Phi sau khi lần nữa bịt lỗ thủng của con mắt trái lại, nàng nhìn mình trong gương, suy nghĩ xuất thần, trong đầu chợt không hiểu đã hiện lên cảnh tượng lúc gi ết chết Đinh Vệ.
Nàng ta nói với Đinh Vệ, nàng ta thật ra là thê tử của Nguyên Sắc, kết quả người này mặt lộ vẻ châm chọc. Nàng ta hiện tại dường như đã hiểu rõ Đinh Vệ vì sao lại phản ứng như vậy.
Nguyên Sắc sống mấy trăm năm, nàng ta mới sống mấy năm? Nàng ta không ngờ lại thật sự coi chính mình là thê tử của Nguyên Sắc!
Đợi nàng lần nữa thu thập tâm tình, chuyện đầu tiên làm, chính là trừ đi hai tên thị nữ đắc thế bên cạnh Nguyên Sắc.
Nguyên Sắc đối với chuyện này chân chính là mở một con mắt nhắm một con mắt.
...
Trong mật thất của Mao Lư Biệt Viện, Ngưu Hữu Đạo khoanh tay đứng trước địa đồ, nỗi lòng ngưng trọng.
Ngũ Thánh vẫn chưa bị các loại rối loạn ảnh hưởng, như cũ đẩy tới việc nội bộ của Phiêu Miễu Các kiểm tra đối chiếu sự thật. Tuy rằng trong quá trình nhiều lần bị các loại loạn tượng cắt đứt, nhưng mà sau khi hơi làm chút điều chỉnh, lại tiếp tục đẩy tới kiểm tra đối chiếu sự thật.
Tiếp tục như vậy nữa, kiểm tra đối chiếu sự thật bước kế tiếp hẳn đến phiên trên đầu các đại phái.
Tuy rằng hắn đã có cách đối phó tránh né, nhưng mà không phải vạn bất đắc dĩ hắn không muốn đi đến một bước kia. Giờ này ai cũng biết thế lực sau lưng Nam Châu là Tử Kim Động, một khi Tử Kim Động lén tháo chạy, bên Nam Châu không thể tránh khỏi bị liên lụy, đây là điều mà hắn luôn luôn cực lực tránh khỏi.
Ngũ Thánh đều đâu vào đấy, từng bước đẩy tới, làm hắn có áp lực khá lớn ở mặt này.
Viên Cương đi tới, lấy ra một phần mật thư đã được dịch xong đưa cho hắn.
Viên Cương hiện giờ lần nữa trở về hạng người vốn có, phụ trách các phương diện tình báo tin tức, chỉ có điều hiện tại đã mất đi tự do, không thể đi ra ngoài gặp người nữa.
Mật thư là Sa Như Lai truyền đến đấy, nói tới lời đồn vang mạnh gần đây nhất bên trong Thánh Cảnh, nói Lữ Vô Song đã bị chết trên tay của Hạt Hoàng.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mật thư xem xét một trận, hừ hừ nói:
“Xem ra là Ô Thường ra tay rồi.
Hắn dứt lời liền xoay người:
“Đi, đi xem một chút Vô Song Thánh Tôn của chúng ta đi.
Hai người một trước một sau ra khỏi mật thất, đi qua đường hành lang, đi vào một lối rẽ chạy trở xuống, đi tới bên trong một gian phòng sâu trong lòng đất.
Lữ Vô Song mặc bạch y, trên đầu che vải trắng, đang suy nghĩ xuất thần nhìn chằm chằm vào một ngọn đèn dầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.