Chương trước
Chương sau
“Không ngờ Hô Diên Vô Hận ta cũng có ngày trở thành nghịch thần. Con ta lấy muội muội của Ngọc Vương, việc ta chống đỡ cho Ngọc Vương soán vị không thể tránh được? Loạn thần tặc tử đó, sợ là ta sẽ phải trở thành tiểu nhân trục lợi trong mắt các huynh đệ, còn có mặt mũi nào danh chính ngôn thuận hiệu lệnh các huynh đệ tắm máu, chém giết, liều mạng?
Tra Hổ biết đây là chuyện mà ông ta vẫn luôn tránh, khi Hạo Vân Đồ cùng thủ túc tương tàn tranh đoạt ngôi vị, vị này vẫn luôn duy trì sự trung lập, trấn an:
“Sẽ không đâu, các huynh đệ đều biết tướng quân là hạng người gì...
Chợt dừng lại, phát hiện mắt vị này đã ứa lệ.
Mở một tấm khăn tay ra, tựa lưng lên ghế dựa ngửa mặt lên trời, lụa trắng che mặt Hô Diên Vô Hận, hai tay xụi lơ.
Có thể nhìn thấy lụa trắng dần dần bị ướt nước, đó là nước mắt, dưới lụa trắng đã chảy đầy nước mắt.
Rốt cục, người dưới lụa trắng đã buồn bực nghẹn ngào thành tiếng, hai quyền nắm chặt, thân thể lại hơi run rẩy, dường như muốn dùng lực khắc chế tiếng khóc lại, nhưng khó kìm lòng nổi.
Phẩm đức cả đời hóa thành hư không ngay thời khắc này, cái danh loạn thần tặc tử khiến thanh danh cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không còn mặt mũi để gặp người nữa rồi.
Tra Hổ thấy mà thầm hoảng sợ trong lòng, chưa từng thấy vị lão tướng quân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa này khóc thành thế này bao giờ, chỉ sợ lúc này ngoài trướng người nào cũng không ngờ sẽ có cảnh tượng này.
Y biết trong lòng vị này nhất định là cực kỳ khó chịu, nhưng không tiếp tục khuyên can nữa, nếu khó chịu thì cứ để phát ti3t ra ngoài là được rồi.
Tra Hổ xoay người đi, ra cửa buông mành xuống, cũng phất tay bảo lính gác bên ngoài rời đi.
Nhưng tiếng nghẹn ngào mơ hồ được dùng sức khống chế lại vẫn có thể truyền ra bên ngoài trướng, Tra Hổ cũng nghe mà trong lòng cảm thấy khó chịu, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
...
Câu trả lời của Hô Diên Vô Hận cuối cùng đã tới kinh thành, nỗi lòng lo lắng của tam đại phái được buông xuống, nỗi lòng lo lắng của Ngọc Vương Hạo Hồng cũng hạ xuống, trên dưới cả triều cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều tam đại phái lại không cao hứng nổi, nhất là chưởng môn của tam đại phái, bởi vì nhận được tin tức mà trưởng lão của ba phái đang ở trong quân gửi tới, sau khi được biết sách lược của Hô Diên Vô Hận cũng ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn rồi.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không tự trách mình, chuyện đã làm rồi sẽ không để mình phải gánh trách nhiệm, chỉ có thể thầm trách Hô Diên Vô Hận có thượng sách vì sao không sớm dâng lên, bằng không thì đâu đến nỗi như vậy.
Cũng chỉ có thể thầm trách trong lòng, lúc này làm sao trách cứ Hô Diên Vô Hận được.
Còn Hô Diên Vô Hận cũng nói ra yêu cầu, lúc này Hạo Vân Đồ thoái vị thì sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn, vì hạn chế tới mức tối thiểu ảnh hưởng cho thế cục, hư danh “Hoàng đế” không thể dễ dàng thay đổi được.
Nói cách khác, vẫn để Hạo Vân Đồ có hư danh “Hoàng đế”.
Hô Diên Vô Hận xem như là đang lợi dụng lực ảnh hưởng binh quyền mình nắm trong tay để cố gắng bảo toàn cho Hạo Vân Đồ, chí ít không phải vì hành động của mình mà dẫn tới Hạo Vân Đồ hoàn toàn bị phế, coi như là đã tận lực duy trì tình nghĩa quân thần rồi.
Từ khi Hạo Vân Đồ kế vị tới nay chưa bao giờ khắt khe, khắt khe với Hô Diên Vô Hận ông ta, chuyện này có thể nói là hồi báo của Hô Diên Vô Hận.
Tam đại phái vui vẻ làm theo, chỉ có điều không thể Hô Diên Vô Hận nói cái gì chính là cái đó, điều này làm cho tam đại phái làm sao chịu nổi?
Tam đại phái lại thêm thắt một chút, giả truyền thánh chỉ, sắc phong Ngọc Vương Hạo Hồng làm Thái tử, Thái tử giám quốc nhiếp chính, bao gồm cả sự vụ quân chính của Tề quốc.
Trải qua chuyện này, tam đại phái cũng đã nhìn ra, Hô Diên Vô Hận căn bản sẽ không hướng vào người nào kế thừa ngôi vị Hoàng đế, đã bị Hạo Hồng lừa bịp rồi.
Nhưng mà việc đã đến nước này, cũng thật sự là không dám giằng co, chỉ có thể buồn bực mà thôi.
Tề quốc cho tới nay vẫn chưa giải quyết được vị trí Thái tử, rốt cục bụi bặm lắng xuống, chỉ là trước kia không ai ngờ tới sẽ là phương thức này.
Không thể chạm một cái mà thành Hoàng đế, Hạo Hồng hơi bất mãn với việc Hô Diên Hạo Hồng phiền nhiễu như vậy, nhưng lại chẳng thể làm gì được Hô Diên Hạo Hồng.
Hiện tại cũng không tới phiên người chưa ổn định quyền thế như gã tức giận cái gì.
Chỉ có điều nói tóm lại, đại thế đã định nên vẫn cảm thấy rất vui mừng, muộn thì muộn một chút vậy.
Nhận được Hô Diên Vô Hận chống đỡ, dựa vào lực ảnh hưởng trong quân đội của Hô Diên Vô Hận, đối với việc điều động quân đội ở kinh đô và vùng lân cận rốt cục có thể thẳng thắn tự nhiên, không sợ có ai đảo loạn nữa rồi.
Chuyện đầu tiên Hạo Hồng làm là đối với Hô Diên Uy, ban cho Hô Diên Uy tăng ba cấp, cũng là vì củng cố nội kinh, lại phong chức thống lĩnh cấm vệ quân cho Hô Diên Uy.
Ngược lại, thống lĩnh cấm vệ quân trước đó tử trung với Hạo Vân Đồ đã được giải quyết, Hô Diên Uy thích hợp với vị trí đó, dựa vào lực ảnh hưởng của Hô Diên gia có thể ổn định quân tâm.
Còn như Hô Diên Uy có thể đảm nhiệm được chức vụ này hay không cũng không quan trọng, trợ thủ có thể đảm nhiệm được là đủ rồi. Hô Diên gia còn sợ không lôi ra được vài người có thể chỉnh quân hay sao? Tùy tiện gọi vài gia nô ra cũng đã đủ rồi.
Đối với việc được thăng chức làm thống lĩnh cấm vệ quân, Hô Diên Uy không muốn tiếp nhận lắm, gã không tính là hiểu chuyện nhưng làm người cũng coi như trượng nghĩa, biết cấm vệ quân vốn là thân quân của Hạo Vân Đồ, mà thống lĩnh cấm vệ quân còn là tâm phúc của Hạo Vân Đồ. Bây giờ con trai hoàng đế mưu nghịch, con rể như gã lại được người mưu nghịch cho làm thống lĩnh cấm vệ quân, trong lòng có phần khó chấp nhận được.
Sau khi chối từ cũng đã hỏi ý kiến của phụ thân Hô Diên Vô Hận, Hô Diên Vô Hận bảo gã rằng làm tướng hiệp trợ sớm ổn định quân tâm của kinh thành mới được, lúc này mới kiên trì lĩnh mệnh.
Kinh thành kịch biến, thân ở trong đó, dường như trong một đêm Hô Diên Uy đã cao lớn hơn không ít, cũng không còn tâm tư ăn chơi đàng điếm cùng hồ bằng cẩu hữu, trong lòng lại có thêm vài phần sầu lo. Chịu khó đi dò xét quân doanh, làm việc cũng nghiêm túc, thật sự bắt đầu dụng tâm vất vả rồi.
Bầu không khí trong nhà cũng có phần không bình thường, đầu tiên là người vợ công chúa kia, sự điêu ngoa tùy hứng trên người Hạo Thanh Thanh những ngày qua đều đã không còn lại hút gì, sự lãng mạn ngây thơ cũng đã biến mất tăm, trở thành một người bình thường âm thầm khóc.
Ca ca mưu đồ cướp đại quyền, cũng đã giam lỏng phụ hoàng sủng ái nàng nhất, còn mẫu hậu hiển nhiên cũng là đồng lõa của ca ca.
Nàng muốn đi thăm phụ hoàng, nhưng ca ca không cho gặp, mẫu hậu cũng không cho gặp, thậm chí trượng phu của mình, cả Hô Diên gia này đều đang khuyên nàng tạm thời không nên đi gặp phụ hoàng của nàng.
Người một nhà đang yên lành lại trở thành như vậy, người vốn dĩ thuần phục phụ hoàng dường như cũng đang cố gắng giữ khoảng cách với phụ hoàng. Sau khi sinh nở nàng thay đổi lớn, bình thường khi hài tử trong tã òa khóc nỉ non thì nàng cũng liền khóc theo.
Mắt nhìn thấy tình cảnh này, Hô Diên Uy cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mỗi khi tâm phiền ý loạn đều thở ngắn than dài, chỉ có điều lại thân thiết hơn với Hạo Thanh Thanh không ít, thật sự không còn tâm tư lêu lổng với oanh yến bên ngoài nữa.
Sau một trận kịch biến, thay đổi được rất nhiều người.
Đối với Thái tử Hạo Hồng thì sau khi ổn định cục diện trong kinh thành, việc bình định quân phản loạn đương nhiên là vô cùng cấp bách.
Bởi vì Cố Viễn Đạt đã theo địch làm phản, Hạo Hồng không thể dễ dàng tin người khác, thêm nữa còn có ý định làm thân lại với Hô Diên gia, lại sắc phong cho con thứ Hô Diên Định của Hô Diên Vô Hận làm Bình Định đại tướng quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.