“Không ngờ Hô Diên Vô Hận ta cũng có ngày trở thành nghịch thần. Con ta lấy muội muội của Ngọc Vương, việc ta chống đỡ cho Ngọc Vương soán vị không thể tránh được? Loạn thần tặc tử đó, sợ là ta sẽ phải trở thành tiểu nhân trục lợi trong mắt các huynh đệ, còn có mặt mũi nào danh chính ngôn thuận hiệu lệnh các huynh đệ tắm máu, chém giết, liều mạng?
Tra Hổ biết đây là chuyện mà ông ta vẫn luôn tránh, khi Hạo Vân Đồ cùng thủ túc tương tàn tranh đoạt ngôi vị, vị này vẫn luôn duy trì sự trung lập, trấn an:
“Sẽ không đâu, các huynh đệ đều biết tướng quân là hạng người gì...
Chợt dừng lại, phát hiện mắt vị này đã ứa lệ.
Mở một tấm khăn tay ra, tựa lưng lên ghế dựa ngửa mặt lên trời, lụa trắng che mặt Hô Diên Vô Hận, hai tay xụi lơ.
Có thể nhìn thấy lụa trắng dần dần bị ướt nước, đó là nước mắt, dưới lụa trắng đã chảy đầy nước mắt.
Rốt cục, người dưới lụa trắng đã buồn bực nghẹn ngào thành tiếng, hai quyền nắm chặt, thân thể lại hơi run rẩy, dường như muốn dùng lực khắc chế tiếng khóc lại, nhưng khó kìm lòng nổi.
Phẩm đức cả đời hóa thành hư không ngay thời khắc này, cái danh loạn thần tặc tử khiến thanh danh cả đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không còn mặt mũi để gặp người nữa rồi.
Tra Hổ thấy mà thầm hoảng sợ trong lòng, chưa từng thấy vị lão tướng quân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa này khóc thành thế này bao giờ, chỉ sợ lúc này ngoài trướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566481/chuong-2049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.