Chương trước
Chương sau
“Nhưng các người thì thật chế giễu! Đầu nóng lên phủi mông một cái liền làm ra chuyện khiến thiên hạ nội loạn, chắp tay thành toàn cho Tấn quốc!
“Có phải tam đại phái các người không nắm được quyền quản lý Tề quốc thì toàn thân không được tự nhiên không? Vậy được, làm bừa đi, các người cứ tiếp tục làm bừa đi, để ta xem các người sẽ có kết cục thế nào?
Một đợt trách cứ nghiêm khắc gần như mỗi chữ đều tỏa ra cảm giác huyết lệ, gần như r3n rỉ, còn có cả tiếng đấm ngực hỗn loạn, Hô Diên Vô Hận thật sự đã phẫn nộ vô tận rồi.
Sắc mặt của trưởng lão tam đại phái cũng thay đổi, bị mắng tới mất hết cả hồn vía. Nghe được ý của Hô Diên Vô Hận đã ý thức sâu sắc được đạo lý, cũng ý thức được quyết định của tông môn dường như là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Trưởng lão của Thiên Hỏa giáo thấp thỏm nói:
“Thượng tướng quân bớt giận, lúc này có thể sửa lại bố trí như ý của Thượng tướng quân hay không?
“Một đám ngu xuẩn, cút!
Hô Diên Vô Hận phất tay chỉ ra ngoài trướng, không chút khách khí, cũng không hề đứng lên.
Nếu là tình huống bình thường, chắc chắn ông ta sẽ không xem thường chuyện kế thừa hoàng quyền, bây giờ nói ra miệng.
Nếu là lúc bình thường, ông ta cũng sẽ không đàm luận chuyện cửu Thánh trước mặt mọi người, bây giờ cũng nói ra miệng rồi.
Ông ta chỉ không rõ, bản thân tốt xấu gì trong tay cũng cầm trọng binh, tam đại phái làm ra chuyện như vậy, trước đó ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, làm ông ta ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có, ngược lại sau đó mới hỏi thái độ của ông ta, suýt chút nữa làm ông ta tức giận tới thổ huyết.
Thật tình không biết, tam đại phái sợ ông ta biết sẽ ngăn cản.
Tam đại phái trong vô thức muốn bản thân điều khiển thế cục cho Hô Diên Vô Hận tới chọn, mà không phải do Hô Diên Vô Hận khống chế thế cục khiến tam đại phái không thể nào lựa chọn.
Ba vị trưởng lão còn muốn trưng cầu ý kiến, Tra Hổ đã tiến lên liên tục đưa tay đẩy ba người ra khỏi đại trướng.
Chỉ có điều Tra Hổ cũng biết đại quân của Hô Diên Vô Hận cũng vẫn cần tu sĩ của ba đại phái phối hợp, sau khi ra ngoài thì giúp trấn an một câu:
“Hiện tại Thượng tướng quân đang bực bội trong người, không ngại thì đợi bên ngoài, sau khi ngài ấy hết giận, tỉnh táo lại rồi mới quyết định.
Ba vị trưởng lão suy nghĩ một chút, cũng thấy phải, trưởng lão Huyền Binh tông nói:
“Cũng tốt! Việc đã đến nước này, Tra Hổ, ngươi khuyên Thượng tướng quân nhiều chút, đừng nên tức giận quá hại thân.
Tra Hổ gật đầu:
“Ta biết rồi.
“Aiz
Cuối cùng ba người lắc đầu rời đi, đều có phần nổi giận, lúc này đều âm thầm oán thầm không ngớt, trách tông môn trước đó không nói trước với bên này.
Sau khi trở lại trong trướng, nhìn thấy Hô Diên Vô Hận đã cụt hứng nhắm mắt ngồi xuống ghế, Tra Hổ lặng im một hồi, sau đó rót nước trà đặt ở cạnh án kiện, nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi bọn họ hỏi kế sách, theo như tướng quân nói hành sự như vậy lại lấy ngôi vị Hoàng đế làm mồi, dụ các hoàng tử đồng tâm hiệp lực đối ngoại, có thể thực thi được nữa hay không?
Hô Diên Vô Hận vẫn nhắm mắt như cũ, hữu khí vô lực nói:
“Đồng tâm hiệp lực là như thế nào? Thần tử trung với bệ hạ phục dụng*, thế lực riêng của mỗi hoàng tử ngoài sáng trong tối nhao nhao phát động phục dụng, trong ngoài triều đình ra sức liều mạng, lực trên dưới Tề quốc sử dụng vào một chỗ mới là đồng tâm hiệp lực!
*Phục tùng mệnh lệnh
“Ngươi cảm thấy bây giờ còn có khả năng sao? Bọn họ làm vậy với bệ hạ, một khi bệ hạ lấy lại được quyền thế, bệ hạ cầm quyền một lần nữa mà còn giấu răng nanh mới lạ, chỉ sợ trước tiên sẽ làm chuyện giết chóc hổ dữ ăn thịt con, Ngọc Vương là người đầu tiên không chạy thoát được.
“Đám văn võ đại thần đầu phục Ngọc Vương vào lúc này, tướng lĩnh trong quân có ai không cợ? Có ai dám để bệ hạ lại nắm quyền được nữa?
“Đồng tâm hiệp lực? Một khi thả hổ khỏi chuồng, chưa nói tới đồng tâm hiệp lực, tự giết lẫn nhau thì dễ thấy hơn đó.
Tra Hổ nghe vậy thì thổn thức, đúng là như thế, ván đã đóng thuyền, nước đổ đi khó hốt lại rồi.
Nhưng y vẫn thấy khó hiểu hỏi dò:
“Nếu trong lòng tướng quân sớm đã có thượng sách này, vì sao không sớm trình lên, bây giờ đã biến thành như vậy há lại không hối hận?
Hô Diên Vô Hận hơi trợn mắt, than thở:
“Lão Hổ, ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không biết sao, ta có lo lắng riêng của ta! Thượng sách? Đây thì tính là thượng sách gì đối với bệ hạ chứ? Lấy ngôi vị hoàng đế của bệ hạ ra làm mồi nhử, một khi tam đại phái công khai ra, chuyện đó liền được định đoạt.
“Bảo bệ hạ nhường ngôi vị Hoàng đế, kế sách này ai dám dễ dàng dâng ra? Cho dù dâng ra, bệ hạ cũng sẽ không thuận lợi phối hợp, nếu không thuận lợi phối hợp thì làm sao để có thể đồng tâm hợp lực được?
“Chưa tới thời cơ, ta không thể mở miệng được! Ta đang đợi, đợi đến khi thế cục trở nên ác liệt hơn chút nữa, đến khi bệ hạ không thể từ chối được, đến khi mọi thứ đều thuận theo tự nhiên rồi, hỏa hậu cũng ổn ổn rồi mới đưa kế sách này ra, đương nhiên cũng là chuyện nước chảy thành sông.
“Ai mà ngờ được, ai có thể ngờ tam đại phái lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy được, sợ là không đợi được tới ngày thiên hạ biến đổi lớn, hối hận đã muộn rồi!
“Lão Hổ à, thật sự là ta đã già rồi, sớm đã không còn là Hô Diên Vô Hận năm đó nữa, đã bị một sợi dây vô hình quấn thân, lo trước lo sau, lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, đây là điều tối kỵ của người làm tướng!
“Có đôi khi ta thật hâm mộ Mông Sơn Minh và Cao Phẩm! Trong mắt Mông Sơn Minh chỉ có thắng bại chiến trường, hắn mới là một thống soái thuần túy lại vô cùng sắc bén trên chiến trường, chỉ cần cho hằn một chiến lược mục đích, một vài thứ cành lá không ràng buộc được hắn, xem ra làm văn nhân tàn phế như hắn cũng không tệ.
“Còn Cao Phẩm, Thái Thúc Hùng khí phách phi phàm, Thái Thúc Hùng toàn lực chống đỡ cho Cao Phẩm, Cao Phẩm đã được gặp minh chủ của mình!
“Tấn quốc có thể có ngày hôm nay không kể tới người phía dưới làm như thế nào, chân chính không thể bỏ qua công lao của bản thân Thái Thúc Hùng được.
“Ta rất chờ mong, hy vọng có thể nhìn được một ngày Mông Sơn Minh quyết thắng bại với Cao Phẩm!
Khóe miệng Tra Hổ co lại, cái gì gọi là hy vọng chứng kiến Mông Sơn Minh quyết đấu với Cao Phẩm, nếu thật sự tới ngày Mông Sơn Minh tỉ tí với Cao Phẩm chẳng phải có nghĩa là Tề quốc và Tần quốc đều xong đời rồi sao, nào có chỗ trống ở đây xem náo nhiệt nữa?
Nói như thế cũng tiết lộ ra ý tứ chán trường khi tới bước đường cùng, Tra Hổ biết vị này sẽ không nói ra bất kỳ lời nào làm dao động lòng quân, bây giờ lại nói ra lời đó không khỏi thầm cảm thấy kinh hãi, lúc này mới khuyên nhủ:
“Tướng quân đừng nên nổi giận, có tướng quân ở đây còn chưa tới lão tàn phế Mông Sơn Minh kia thu hoạch được gì cả.
Vẻ mặt của Hô Diên Vô Hận đờ đẫn, không còn thấy được khí thế phẫn nộ lúc trước thể hiện trước mặt trưởng lão của tam đại phái:
“Loạn tượng xuất hiện lớp lớp, là do Hô Diên Vô Hận ta vô năng, có lẽ khí số của Tề quốc đã cạn, Tề quốc không chịu nổi sự dày vò như vậy nữa rồi, Lão Hổ... đại thế đã mất!
Tra Hổ vội hỏi:
“Không đến mức đó, không đến mức đó, còn chưa tới đường cùng thì còn chưa biết kết quả như thế nào.
Dường như Hô Diên Vô Hận lẩm bẩm:
“Phản quân tàn sát bừa bãi đã sớm trở lại yên tĩnh rồi! Tam đại phái đang chờ, Ngọc Vương cũng đang chờ, trên dưới cả triều cũng đều đang ngẩng đầu ngóng trông, nếu ta không nghe theo thì đám quan viên trong triều đình sẽ tự xử kiểu gì? Chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ bị kế hoạch công tâm của Tấn quốc đánh bại, Tề quốc không chịu nổi hậu quả như thế.
“Đưa tin trả lời đi! Đại quân ta nguyện tuân theo ý chỉ của tam đại phái và Ngọc Vương!
Tra Hổ khẽ gật đầu:
“Sợ rằng cũng chỉ có thể làm như thế.
Hô Diên Vô Hận chợt tựa lưng vào ghế dựa, ngửa mặt lên trời thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.