Trì Thanh Lệ cười khổ:
“Lời ấy của tiên sinh sai rồi, so với đồ bên trong Thánh Địa và Băng Tuyết các, trong cung nào có bảo vật gì, chỉ đều là đồ bình thường mà thôi.
Nhiếp Chấn Đình cũng lên tiếng phụ họa
“Chưởng môn nói có lý, không sánh bằng Thánh Địa và Băng Tuyết các.
Xuyên Dĩnh nở nụ cười:
“Ta đã hiểu, là ta mạo muội.
Hiểu cái gì, lời này rõ ràng là hiểu lầm, Trì Thanh Lệ vội nói:
“Nếu tiên sinh không chê vật bình thường chướng mắt, chắc hẳn bệ hạ sẽ không keo kiệt đâu.
Nàng ta vừa nói xong đã nhìn về phía Nhiếp Chấn Đình.
Nhiếp Chấn Đình vội nói
“Đúng vậy, nếu tiên sinh không chê, không ngại đi tới kho chứa bảo vật trong cung nhìn thử.
Lập tức Xuyên Dĩnh tỏ ra vô cùng hứng thú, nhưng lại hỏi thử:
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?
“Không sao, không sao. Trẫm vô cùng vinh hạnh khi có thể được tiên sinh thưởng thức, xin mời.
Nhiếp Chấn Đình chắp tay lại sau đó đưa tay ra hiệu mời.
“Được!
Xuyên Dĩnh vui vẻ đáp ứng, mọi người cùng nhau đi qua.
Dưới hoàng cung nguy nga có một khoa báu ngầm trong lòng đất, hoàng đế cùng khách quý đích thân tới, cửa lớn của Địa Cung mở ra.
Nhóm người bước vào Địa Cung, bên ngoài có người canh gác không nói, bên trong cũng có binh lính thay phiên canh gác.
Hành lang trong Địa Cung có rất nhiều cánh cửa, từng tầng mở ra, sau khi bước vào nơi trọng địa cất giữ bảo tàng thật sự, bên trong không có người canh giữ, chỉ có các giá bày các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566395/chuong-1963.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.