Ngưu Đạo Hữu quét sạch vụn đá còn sót lại ở hiện trường, một cái nhảy vọt lên, từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng rớt trên mặt đất, lại ôm khúc trụ đá vốn loang lỗ dấu vết năm tháng, một lần nữa bỏ ra công sức làm cũ trụ đá.
Vân Cơ và Viên Cương một người đi trước, một người đi sau bước tới bên cạnh hắn nhìn.
Sau khi xem xong, Vân Cơ buồn bực nói:
“Thủ pháp nhìn như một kẻ điêu luyện, không lẽ trước đây lúc ở trong thôn ngươi học làm thợ đá sao?
Ngưu Đạo Hữu nói:
“Cũng chẳng chênh lệch là bao.
Khóe miệng Viên Cương cứng nhắc.
Đợi sau khi làm xong, Ngưu Đạo Hữu đỡ trụ đá đứng lên, dán mắt vào Viên Cương:
“Về phần ngươi, bây giờ ta lo lắng nhất chính là Lữ Vô Song. Ta không biết rốt cuộc nàng ta đối với chuyện ở nơi này biết được bao nhiêu, nhưng ta biết nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách xuống tay với ngươi. Bằng vào thế lực và sức mạnh của nàng ta, có rất nhiều chuyện khó đoán trước được, có thể nói là khó lòng phòng bị. Nếu bây giờ ngươi không ở bên cạnh ta, ta không chắc có thể lo lắng chu toàn cho ngươi được, chỉ có điều vẫn hy vọng ngươi có thể cố gắng nghe ta khuyên một câu.
“Vẫn là câu nói ta đã nhiều lần nói với ngươi. Người cứng quá thì dễ gãy, người biết nhu biết cương sẽ không thất bại. Người anh em, không phải chuyện gì cũng đều cần mạnh mẽ gồng gánh như thế, lỡ như bị ép đến bước đường cùng, nhớ kỹ phải coi tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566388/chuong-1956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.