Sau khi ngồi xuống, Hạo Vân Đồ cười ha ha nói:
“Ngọc Thương tiên sinh, có xúc cảnh sinh tình không? Năm đó từ biệt chính là ở đây, nhưng thân phận của tiên sinh lừa gạt chúng ta thật thảm a.
Ngọc Thương khoát tay nói:
“Chỉ là bất đắc dĩ.
Hạo Vân Đồ cũng không có ý tứ truy cứu trách nhiệm, trái lại khen:
“Hiểu Nguyệt Các vì phục quốc, có thể nói chịu nhục!
Ngọc Thương cũng cảm khái.
“Chỉ là chuyện chua xót, tạ ơn bệ hạ thông cảm.
Một phen khách sáo, rượu và thức ăn tới, sau khi nâng chén chúc mừng, đề tài của Ngọc Thương đột nhiên xoay chuyển.
“Nghe nói Huyền Vi đến Tề Kinh rồi?
Ánh mắt Hạo Vân Đồ lấp lóe, biết ý đồ đại khái của vị này, than thở:
“Nước mất nhà tan, dù sao cũng là con dâu của trẫm, trẫm sao có thể mặc kệ.
“Kia là tự nhiên.
Ngọc Thương thả ly rượu xuống.
“Nhưng ta nghe nói, Huyền Vi có ý đồ phục quốc.
Hạo Vân Đồ:
“Lấy cái gì phục? Mơ hão mà thôi.
Ngọc Thương:
“Lời không thể nói như vậy, bách túc chi trùng tử nhi bất cương (Chú thích: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa). Tuy Vệ quốc đổ ở trong khoảnh khắc, nhưng dàn giáo Vụ phủ vẫn còn, nắm ở trên tay Huyền Vi. Bên Vệ quốc hẳn còn có một chút di lão di thiếu nhớ mãi không quên chủ cũ. Mà bệ hạ cũng nói rồi, nàng là con dâu của ngài, các ngươi dù sao cũng là một nhà. Nếu tính toán xuống, lão phu thật là bất an.
Ánh mắt chưởng môn của tam đại phái nhìn nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566351/chuong-1919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.