“Hô!
Triệu Hùng Ca ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, bất kể nói thế nào, giao ra trách nhiệm gánh vác nhiều năm như thế, đặc biệt là giao cho Ô Thường, hắn đột nhiên phát hiện đích xác là giải thoát rồi, không cần lo lắng Ô Thường sẽ nhìn chằm chằm vào hắn nữa.
Từ góc độ này mà nói, hắn không biết hành vi của Ngưu Hữu Đạo có tính là càng sáng suốt hay không, thả xuống mới là giải thoát!
Thị thị phi phi, ân ân oán oán, sau một tiếng thở dài này tiêu tan hết, lắc mình phóng lên trời, bay về động phủ.
Nhưng ở trên đường, trong khe đột nhiên bay ra một người, đứng ở trước mặt hắn.
Triệu Hùng Ca cảnh giác, người kia lên tiếng:
“Là ta!
Là Ngưu Hữu Đạo! Triệu Hùng Ca sững sờ, đối phương lại cải biến diện mạo, hắn không nhận ra được.
“Sao ngươi lại đến đây?
Ngưu Hữu Đạo:
“Được biết Ô Thường mang Viên Cương rời Vấn Thiên Thành, ta liền biết hắn sẽ tới, nên ở chỗ này chờ, Ô Thường lấy đi rồi sao?
Triệu Hùng Ca than thở:
“Lấy đi rồi.
Ngưu Hữu Đạo:
“Than thở cái gì, lấy đi thì lấy đi, biết nội dung phía trên là được, một miếng sắt mà thôi, có cái gì không nỡ hả.
Triệu Hùng Ca dở khóc dở cười.
“Vì đồ vật này chết biết bao nhiêu người, ở trong mắt ngươi chỉ là một miếng sắt? Nhiều người dùng tính mạng bảo hộ như vậy, mới để ngươi đạt được nó...
Ngưu Hữu Đạo vung tay lên, nói đến cái này hắn liền tức giận, nói:
“Chớ nói nhãm với ta, ta muốn lấy nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566343/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.