Thương Thục Thanh lạnh lùng nói:
“Ta hỏi ngươi, Đạo gia ở trong Thánh cảnh có khỏe không?
Cạch!
Phía sau lưng Quản Phương Nghi va phải tường, đã không thể lui, miễn cưỡng cười nói:
“Ta không phải đã nói rồi sao?
Thương Thục Thanh:
“Vậy ngươi sợ cái gì?
“Ta sợ?
Quản Phương Nghi giang hai tay ra, nhìn quanh hai bên, phong tình vạn chủng cười khanh khách nói:
“Quận chúa nói giỡn, ta nào có sợ cái gì?
“Thanh nhi, không được vô lễ!
Phượng Nhược Nam tiến lên kéo Thương Thục Thanh ra.
Thương Thục Thanh vung tay áo, ngược lại ép về phía nàng.
“Tẩu tử, có phải ngươi có việc giấu ta hay không?
“Ta... Ta có thể giấu ngươi cái gì?
Phượng Nhược Nam chột dạ, cũng bị bức cho từng bước lùi về sau.
Thương Thục Thanh từng bước áp sát.
“Tẩu tử, tẩu tẩu như mẹ, Thanh nhi vẫn rất kính trọng ngài, Thanh nhi không tin ngài sẽ lừa gạt Thanh nhi, ngày hôm nay Thanh nhi chỉ cần một câu nói thật của ngài, Đạo gia ở Thánh cảnh phải chăng an toàn?
Ầm!
Chân sau va vào bàn tửu yến, Phượng Nhược Nam khó có thể lui nữa, đối phương có thể nói ra lời như vậy, hiển nhiên đã biết chút gì rồi, mà đối phương cũng đã nói tới mức độ này, để nàng làm sao có thể lừa gạt?
Nhưng chân tướng, Phượng Nhược Nam thực khó có thể mở miệng, cực kỳ khó xử.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Thương Thục Thanh không ngốc, trái lại rất thông tuệ, đã hiểu, minh bạch, thanh âm rung rung nói:
“Cũng chính là nói, Vương Khiếu nói thật!
Vương Khiếu? Quản Phương Nghi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566196/chuong-1764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.