Bất quá Nghiêm Lập đỡ hơn Mạc Linh Tuyết một chút, hắn cho rằng Cung Lâm Sách có biện pháp thiên vị mình.
Nghiêm Lập đang muốn cất bước tiến lên, Mạc Linh Tuyết đột nhiên nói:
“Theo tuổi xét thứ tự, tuổi của ta nhỏ nhất, đối với ta không khỏi không công bằng.
Cung Lâm Sách nhìn về phía những người khác, hỏi:
“Chẳng lẽ chư vị cũng cảm thấy không công bằng?
Phó Quân Nhượng lập tức nói:
“Nếu như cảm thấy không công bằng, vì sao sớm không nói ra?
Nguyên Ngạn cũng nói:
“Mạc trưởng lão, này chính là ngươi không đúng.
Vì an toàn ai có thể để sự tình lại nổi lên khúc chiết, tự nhiên là dồn dập nói công bằng. Nghiêm Lập còn chưa lấy ra, nhưng hắn đứng ở bên Cung Lâm Sách, đương nhiên sẽ không nói cái gì không đúng.
Mạc Linh Tuyết cùng mấy người kia cải nhau.
Tình thế nghiêng về một phía, mọi người đều đứng ở bên mình, Cung Lâm Sách không tiếp tục để ý Mạc Linh Tuyết, nhìn Nghiêm Lập nói:
“Rút đi!
Nghiêm Lập tiến lên, vốn định từ trên mặt sư huynh tìm ra manh mối, ai biết Cung Lâm Sách vì công bằng, nhắm hai mắt lại.
Nghiêm Lập có chút há hốc mồm, càng làm cho hắn há hốc mồm còn ở phía sau, bất chấp rút ra một chiếc, trong điện cãi vã trong nháy mắt an tĩnh, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc đũa trên tay hắn, là chiếc đũa đứt đoạn.
Khuôn mặt Nghiêm Lập co giật.
Cung Lâm Sách mở mắt ra, nâng nâng ống trúc ở trong lòng bàn tay ra hiệu.
“Mạc trưởng lão!
Mạc Linh Tuyết bước nhanh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566179/chuong-1747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.