Kéo người đi tới Nam Sơn Tự, bên trong một đám hòa thượng nơm nớp lo sợ, nếu nói trong Mao Lư biệt viện, bọn hắn sợ nhất là ai, thì người đó chính là Viên Cương.
Viên Cương vung cánh tay, Viên Phương bay ra ngoài, lăn tới dưới chân một đám hòa thượng.
“Lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút khỏi Tử Kim Động, không được sai lầm!
Viên Cương hét.
Chúng tăng chỉnh tề chắp tay khom người, xem như lĩnh mệnh.
Sau khi Viên Cương xoay người rời đi, chúng tăng mới cuống quýt khiêng Viên Phương vào cứu trị.
Đối với Viên Phương bị đánh, chúng tăng cũng không cảm thấy kinh ngạc, bao nhiêu năm qua vẫn như vậy, nhưng lần này đích xác có chút tàn nhẫn.
Trước đây bị đánh, trở về còn có thể mắng một trận, lần này ngay cả thở cũng không thuận.
Bất quá cũng yên tĩnh, Viên Phương không còn tinh lực nhờ vả Tử Kim Động, chỉ có thể ngoan ngoãn rút đi, ngay cả bản thân là làm sao rời Tử Kim Động cũng không biết.
...
Trong đại điện nghị sự, mồm năm miệng mười, vốn là thương nghị, cuối cùng dựa vào lý lẽ biện luận công kích lẫn nhau.
Cung Lâm Sách không giúp bất luận kẻ nào, nghe ầm ĩ một trận, không khỏi hét:
“Đủ rồi!
Chư vị trưởng lão tranh tới đỏ mặt tía tai mới ngừng lại, Cung Lâm Sách chậm rãi đi dạo, sau đó đối mặt mọi người nói:
“Ta biết, không ai nguyện ý đi Thánh cảnh, nhưng sự tình này không phải chúng ta định đoạt, phải có một vị trưởng lão mang đội đi!
“Mọi người đều nói trong tay mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566178/chuong-1746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.