Khí tức vừa ngưng tụ, mười ngón tay của Ô Thường đột nhiên lượn lờ tung bay, tạo thành ảo ảnh giống như hoa sen vậy.
Điểm đen trong giọt máu lập tức phân loạn làm cả giọt máu chuyển động trên không trung càng lúc càng nhanh.
Sau khi giọt máu nhanh hiện ra một cái bóng mơ hồ, hai tay của Ô Thường đột nhiên vỗ một cái và vung một cánh tay ra rồi quát một tiếng:
“Đi!
Giọt máu tản ra, hóa thành từng tia quang ảnh mỏng manh rời đi, xông lên trời rồi tan ra bốn phương tám hướng sau đó biến mất.
Mái tóc dài của Ô Thường không gió tự bay, hắn chậm rãi chắp tay lại trước ngực, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng ngâm:
“Trở về... Trở về... Trở về...
Mọi người ở bên cạnh nhìn. Đám người Hoàng Ban đứng ngoài quan sát vẫn là lần đầu tiên thấy Ô Thường thi triển pháp thuật như thế, cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
Sau khi thì thầm “trở về trở về" nửa canh giờ, Ô Thường đột nhiên thở ra một hơi, hai tay chắp lại trước ngực thả xuống và liếc nhìn mọi người xung quanh:
“Ta dã nói vô dụng rồi mà. Quá muộn, pháp tắc thiên địa có hạn, hồn đã về Minh giới, không bồng bềnh ở trên thế gian nữa rồi. Pháp lực của ta không thể đưa hồn từ Minh giới tới được.
Chờ một lát, mọi người cũng không nói gì nữa, dù sao người thi pháp đã cố gắng hết sức rồi.
Nguyên Sắc ngước mắt hỏi Hoàng Ban:
“Trên cơ bản thì chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566137/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.