La Phương Phỉ:
“Đúng vậy, ta cũng muốn biết là ai làm, đúng là gan chó quá lớn rồi!
Sa Như Lai chợt nhớ ra cái gì, thử hỏi:
“Xác nhận người chết là Ngưu Hữu Đạo sao?
La Phương Phỉ thoáng ngẩn người ra:
“Sư huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ còn có thể báo tin tức giả sao? Người chết đương nhiên là Ngưu Hữu Đạo, không phải Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ai khác chứ?
“Ta không phải có ý này. Ta hỏi đã xác nhận thi thể là bản thân Ngưu Hữu Đạo chưa?
Sa Như Lai giải thích một câu, sở dĩ hắn hỏi vậy bởi vì hắn biết một chuyện khác, hắn từng tự tay tiễn một "Ngưu Hữu Đạo".
La Phương Phỉ:
“Ngay cả phụ thân cũng bị kinh động thì dĩ nhiên là chính xác rồi, sao có thể sai được chứ.
“Nói có lý!
Sa Như Lai gật đầu, sau đó lấy lý do còn có công vụ mà đuổi La Phương Phỉ đi.
Người đi rồi, hắn lại không làm việc nữa, vẫn đi qua đi lại ở bên trong phòng với vẻ mặt nghi ngờ. Người chết có đúng là Ngưu Hữu Đạo không? Bên trong Thánh cảnh chẳng phải vẫn có một "Ngưu Hữu Đạo" sao?
Hắn nghi ngờ người chết kia là giả, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, không quan tâm là thật hay giả, chỉ cần chết một người, một người khác cũng không dễ hiện thân. Lẽ nào Ngưu Hữu Đạo thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tên giảo hoạt kia lại chết như vậy, thật sự có thể dễ dàng chết ở trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566136/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.