Ngao Phong cứ tưởng là người từ bên trong vườn Vô Lượng tham gia dập lửa, mải lo với công việc, cũng không quá chú ý người bên cạnh.
Đợi cho đối phương xích lại gần mình, gã mới phát hiện gương mặt đối phương rất lạ, hình như là đeo mặt nạ, lập tức cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Người đến nói: “Ngao Phong, là ta.”
“Ngươi là...” Ngao Phong do dự, cảm thấy giọng nói của người này hơi quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu.
“Là ta, Ngưu Hữu Đạo.” Người đến tự báo danh.
“Là ngươi?” Ngao Phong kinh hãi, giọng nói của đối phương hoàn toàn ăn khớp với giọng nói của Ngưu Hữu Đạo trong ấn tượng của gã. Gã hoài nghi hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Gã có nằm mơ cũng không nghĩ đến lại gặp Ngưu Hữu Đạo ở đây.
Trong khi nói chuyện, gã nhanh chóng nhìn xung quanh. Gã mặc kệ Ngưu Hữu Đạo có phải vô tình đi ngang qua đây hay không, tóm lại gã không hy vọng có người nhìn thấy gã đang ở cùng Ngưu Hữu Đạo.
“Theo ta, nhanh.” Ngưu Hữu Đạo nói.
Ngao Phong hoàn toàn không có ý định đi cùng với Ngưu Hữu Đạo: “Ta còn phải dập lửa.” Nói xong, gã lại càng ra sức dập lửa hơn.
Ngưu Hữu Đạo thúc giục: “Lửa lớn như vậy, thành viên còn phải phân tán xung quanh để dập lửa, có bớt đi một người cũng không ai chú ý đâu.”
Ngao Phong nói: “Ta không có thời gian dây dưa với ngươi.”
Thấy gã không nể mặt mình, Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Ngươi tận tụy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566043/chuong-1611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.