“Tốt.” Ngưu Hữu Đạo tán thưởng.
Một bên, Toa Như Lai cảm thấy khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra. Ngay từ đầu nghe qua, ông hơi hoài nghi Ngưu Hữu Đạo đang đánh chủ ý lên vườn Vô Lượng. Nhưng càng nghe, ông lại càng cảm thấy mơ hồ, trộm thi thể để làm gì?
Thấy Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu, Toa Như Lai mới nói với Vũ Phi: “Được rồi, ngươi về trước đi.”
Vũ Phi ngạc nhiên hỏi: “Không cho ta biết tính danh cụ thể của người chết, ta làm sao mà đi nghe ngóng?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi không nên suy nghĩ nhiều. Có việc ta sẽ liên lạc lại.”
Toa Như Lai thúc giục một tiếng: “Đi thôi.”
Vũ Phi mang theo sự hoài nghi, nhanh chóng lách mình rời đi.
Sau khi người đã đi, Toa Như Lai thấp giọng hỏi: “Tại sao ngươi đột nhiên lại có hứng thú với thi thể trong bãi tha ma của thánh địa Thiên Ma vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ai lại đi hứng thú với thi thể chứ? Được người nhờ vả mà thôi.”
Toa Như Lai nói: “Là ai muốn ngươi tìm thi thể chứ? Lúc trước ngươi nhắc đến Nha Tương, không phải ngươi đang đánh chủ ý đến vườn Vô Lượng chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi. Phòng thủ của vườn Vô Lượng giống như tường đồng vách sắt, muốn đánh chủ ý cũng vô dụng. Ta chịu sự ủy thác của Ma giáo tìm mấy người. Ma giáo hoài nghi những người kia bị Ô Thường luyện chế thành Nha Tương. Chỉ cần tìm được thi thể thì có thể xác nhận.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566042/chuong-1610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.