Chương trước
Chương sau
Toa Huyễn Lệ: “Không cần đâu, Trích Tinh thành còn có việc, con về trước đây.”

Toa Như Lai: “Có thể có chuyện gì chứ? Cho dù có chuyện thì cứ gác qua một bên trước đi, hoặc để Hướng Minh xử lý cũng được.”

Toa Huyễn Lệ ngẩng đầu, cảm xúc của nàng ta đột nhiên trở nên hơi kích động: “Về làm gì? Để tự rước nhục sao? Để con phải gọi kẻ thụ giết mẹ con là mẹ sao? Cha có thể cưới kẻ thù giết mẹ con như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng con thì không làm được! cha có thể cưới người phụ nữ khác nhưng mẫu thân sinh ra con chỉ có một!”

Toa Như Lai nổi giận, quát lên: “Hỗn xược! Ta là cha con, ai cho con có gan ăn nói với cha như vậy?”

Toa Huyễn Lệ không nói thêm gì quay đầu bước đi.

Toa Như Lai đột nhiên đưa tay ra kéo cánh ta nàng ta.

Toa Huyễn Lệ giãy dụa nhưng sao có thể thoát ra được. Toa Như Lai chỉ cần giữ một tay, mặc nàng ta giãy dụa thì cũng chẳng thể rung chuyển được ông ta chút nào.

Vương Tôn đứng phía xa sau khi liếc mắt nhìn hai cái liền biết giữa hai cha con này lại bắt đầu tranh chấp không vui, y vội quay đầu nhìn sang bên cạnh làm như không nhìn thấy gì.

Đợi sau khi Toa Huyễn Lệ biết rằng dù mình có giãy dụa như thế nào cũng vô ích thì không thể không ngừng giãy dụa, Toa Như Lai liền nói: “Nha đầu, có rất nhiều chuyện không phải như con nghĩ đâu, những lời đồn con nghe thấy không thể tin được, có hiểu không hả?”

Toa Huyễn Lệ cười thảm: “Từ lúc con còn rất nhỏ đã tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia cản mẫu thân con trước mặt mọi người, con tận mắt nhìn thấy bà ta sỉ nhục mẫu thân con trước mặt mọi người. cha biết mẫu thân con lúc đó hèn mọn thế nào không? Bà ta đã cảnh cáo mẫu thân con, nói mẫu thân con tự tìm chết, những cảnh đó cả đời này con sẽ không thể nào quên được. lẽ nào những gì con tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy còn có thể là giả được hay sao?”

Toa Như Lai hít sâu một hơi: “Cũng có thể nàng ấy đã nói ra những lời đó nhưng cũng không đến mức làm ra những chuyện hại chết mẫu thân con. Nha đầu, có một số việc tận mắt, chính tai nghe được cũng chưa hẳn là thật, quay về cùng ta, tạo mối quan hệ tốt với nàng ấy sẽ không có hại gì với con đâu.”

Toa Huyễn Lệ: “Năm đó con còn nhỏ, chẳng hiểu được chuyện gì, khi con không muốn rời đi, khóc lóc cầu xin cha, cha cứ bắt đưa con đi, vứt con một mình trơ trọi ở Trích Tinh thành, giờ con không muốn về cha lại ép con về, rốt cuộc cha muốn con phải như thế nào? Năm đó cha sợ con ảnh hưởng cha cưới người mới, giờ có phải lại muốn lấy con ra để gầy dựng quan hệ tình cảm tốt đẹp cho phu thê hai người, cha coi con là cái gì?”

Toa Như Lai giữ lấy cánh tay nàng ta lắc mạnh mấy cái: “Chuyện không như con nghĩ đâu. Năm đó mẫu thân con xảy ra chuyện, tình hình lúc đó ta lo con cũng sẽ xảy ra chuyện nên mới đưa con đi, ta đồng ý cưới nàng ta cũng là vì an toàn của con, con có hiểu không?”

Mắt Toa Huyễn Lệ đỏ hồng, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta: “Có nghĩa là, cha thừa nhận hung thủ giết hại mẫu thân con ở Đại La thánh địa, đúng không?”

Toa Như Lai: “Con nghĩ nhiều rồi!”

Toa Huyễn Lệ đột nhiên liều mạng giãy dụa và gào thét: “Con không về!”

Toa Như Lai đột nhiên buông tay nàng ra.

Không phải ông ta không giữa được nàng ta mà ông ta đã bị nữ nhi bất chấp lý lẽ này chọc giận, trong lúc vô tình đã không kiềm chế được sức mạnh, sau đó ông ta lại đột nhiên ý thức ra rằng dùng nhiều sức quá có thể sẽ làm nữ nhi đau nên mới vô thức nới lỏng tay.

Toa Huyễn Lệ thật sự bị giữ rất đau, sau khi được thả ra nàng ta bất chấp đau đớn, một tay ôm lấy cánh tay đang đau nhức, gương mặt bi thương chạy như bay ra khỏi đình.

Toa Như Lai đưa mắt nhìn nữ nhi đau lòng rời đi lòng càng thương xót, hai gò má căng cứng, trái tim như bị dao cắt.

Có một số việc, ông ta muốn bình tĩnh nói chuyện với nữ nhi nhưng lại biết không thể nói rõ được, bởi vì có một số việc không thể nào nói rõ chân tướng với nữ nhi, ít nhất thì hiện tại không thể nói, nếu không sẽ không có lợi gì cho nữ nhi mà chỉ khiến cho nữ nhi kích động mù quáng rơi vào nguy hiểm mà thôi.

Toa Như Lai đưa mắt nhìn nữ nhi biến mất thì tâm trạng đột nhiên tỉnh táo kỳ lạ, ông ta đưa mắt quét xung quanh thì thấy có vài người của Băng Tuyết thánh địa đều đang nhìn ông ta.

Trong số đó có một khuôn mặt quen thuộc cũng đang nhìn ông ta, Ngưu Hữu Đạo!

Ông ta không biết Ngưu Hữu Đạo đến đây từ lúc nào, có lẽ đã nhìn thấy chuyện vừa xảy ra nên đôi mắt hắn đang giật giật nhìn về phía này.

“Đi thôi.” Người dẫn đường đánh tiếng với Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng rồi bước theo rời đi.

Toa Như Lai hơi nhìn sang rồi sau đó rời khỏi đình.

Vương Tôn bước theo, sau khi ra khỏi cánh cổng trạch viện y cũng không hỏi chuyện giữa hai cha con. Đó không phải chuyện y nên hỏi. y chỉ hỏi về Ngưu Hữu Đạo: “Sao Ngưu Hữu Đạo lại tới đây?”

“Chẳng có gì để tò mò cả.” Tạm thời Toa Như Lai không có tâm trạng để nghĩ chuyện này, cảm xúc của ông ta đã bị nữ nhi làm rối rồi.

Lúc Toa Như Lai bước ra cổng xuống núi, ông ta lại dừng bước quay đầu quan sát trạch viện đang được bận trộn trang trí, giăng đèn kết hoa.

Bầu không khí vui vẻ này khiến tâm trạng của ông ta vô cùng phiền muộn. Ông không biết nữ nhi ở trong không khí này, tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này sẽ có tâm trạng như thế nào.

Nữ nhi đã qua tuổi xuất gia từ lâu, đã gần thành bà cô già rồi nhưng ông ta không dám để nữ nhi lấy chồng.

Nữ nhi cũng từng trải qua khoảng thời gian mới biết yêu, từng gặp nam nhân mình thích nhưng đã bị ông ta giết rồi.

Mấy năm nay, nhưng nam nhân tiếp cận nữ như của ông ta, ông ta không chỉ giết bấy nhiêu người.

Đại La thánh địa cũng từng quan tâm đến hôn sự của nữ nhi, thậm chí là giới thiệu vài nam tử điều kiện trông rất khá.

Nhưng, tất cả đều bị ông ta nghĩ cách từ chối.

Sở dĩ ông ta giết, sở dĩ ông ta cự tuyệt, là bởi vì có ông ta không thể hiểu rõ được lý lịch của một vài người hoặc là vì biết họ có mục đích không đơn thuần, hoặc là do một vài người hữu tâm nào đó cố ý sắp xếp, ông ta không thể ngồi yên nhìn những kẻ không tốt kia rắp tâm tiếp cận nữ nhi của mình.

Có đôi lúc biết quá nhiều có lẽ cũng không tốt, ông ta biết có thể chính vì như vậy mà nữ nhi càng hận ông ta hơn...

Ngưu Hữu Đạo lại gặp Tuyết Lạc Nhi, cũng gặp Xuyên Dĩnh.

Lúc Ngưu Hữu Đạo nhìn Xuyên Dĩnh thì bất giác nhìn nhiều hơn một chút. hắn thật sự không thể không thừa nhận, lời đồn không hề sai, nam nhân này đúng là bề ngoài rất đẹp mắt, chả trách mà Tuyết Lạc Nhi lại động lòng.

Ngưu Hữu Đạo cung kích nói lời chúc mừng, Xuyên Dĩnh cũng lịch sự nói mấy câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu gì đó, dĩ nhiên là Ngưu Hữu Đạo liên tục khiêm tốn.

Vì Xuyên Dĩnh nên rõ ràng Tuyết Lạc Nhi đã khách sáo với Ngưu Hữu Đạo hơn năm đó rất nhiều.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo khách sáo xong liền thỉnh giáo: “Không biết các vị gọi tại hạ tới đây có gì cần phân phó?”

“Nào có phân phó gì, chỉ muốn gặp mặt Ngưu huynh thôi. Đúng rồi, Lệnh Hồ Thu có thư bảo ta đưa cho huynh.” Xuyên Dĩnh nói xong móc thư từ trong tay áo ra, đưa sang bằng hai tay.

Ngưu Hữu Đạo hơi bất ngờ, không ngờ Lệnh Hồ Thu lại chủ động liên hệ với hắn, đặc biệt là còn đưa vào trong Thánh Cảnh.

Hắn vốn định tiện tay bỏ thư vào trong tay áo nhưng Xuyên Dĩnh lại ra hiệu hắn đọc ngay tại chỗ nên Ngưu Hữu Đạo cũng đành phải làm theo.

Hắn mở phong thư ra, khi rút thư ra xem kỹ thì ống trúc Xuyên Dĩnh cần cũng được đưa đến, gã lấy bức họa cùng Tuyết Lạc Nhi mở ra xem.

Ngưu Hữu Đạo xem xong thư trong lòng nghĩ, chả trách bảo Viên Cương nghe ngóng chỗ Lệnh Hồ Thu xem Xuyên Dĩnh xảy ra chuyện gì, Viên Cương trả lời vẫn chưa nhận được hồi âm của Lệnh Hồ Thu, hóa ra là đã để Xuyên Dĩnh đích thân mang thư đến cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.