Chương trước
Chương sau
Nơi chiêu đãi khách đều ở cùng một nơi, là một lầu các dựa lưng vào núi.

Người đến là khách, nhưng khách cũng có phân biệt cao thấp. Ngưu Hữu Đạo không có khả năng ngồi cùng với khách quý. Hắn được dẫn đến một tiểu lâu dưới đáy, còn trên cao là nơi khách quý ở.

Ngưu Hữu Đạo cũng biết tình huống này, cũng không có ý kiến, lại còn khách sáo với nhân viên đãi khách, có vẻ hơi hèn mọn một chút.

Nhân viên chiêu đãi cũng không quá để Ngưu Hữu Đạo vào mắt, hơi có vẻ kiêu căng. Mặc kệ nói cái gì, Ngưu Hữu Đạo cũng đều cúi đầu đồng ý.

Đợi sau khi sắp xếp xong, Ngưu Hữu Đạo cũng không ở trong tiểu lâu. Hắn bước ra ngoài tản bộ, quan sát địa hình và hoàn cảnh chung quanh.

Hắn leo lên thềm đá cao một chút để quan sát, bên trên đột nhiên vang lên một giọng nói: “Bên dưới là Ngưu Hữu Đạo sao?”

Giọng nói hơi quen tai. Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên sân thượng ló một loạt cái đầu nhìn xuống. Toa Như Lai, Đinh Vệ của Phiêu Miễu Các cũng có mặt. Còn người lên tiếng gọi hắn chính là Lam Minh.

Khi ở thành Vấn Thiên, Lam Minh cố ý đến Yêu Hồ ti tìm hắn, có nói với nhau vài câu, xem như quen biết.

Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay chào. Lam Minh xua tay nói: “Lên đây đi.”

Ngưu Hữu Đạo đáp lời: “Lam tiên sinh, trước đó người ở đây đã có dặn dò, không cho chạy lên trên, sợ quấy rầy khách quý nghỉ ngơi.” Dứt lời, hắn còn cố ý liếc nhìn một số thủ vệ mặc áo trắng đang đứng canh bên trên vách núi dựng đứng.

Lam Minh cười nói: “Bảo ngươi lên thì ngươi cứ lên, không có việc gì đâu.” Nói xong, gã quay sang nói với một thủ vệ bên dưới: “Cho hắn lên đi.”

Thủ vệ canh giữ bên dưới nhìn nhau, sau đó một người đưa tay ra hiệu mời.

Lúc này, Ngưu Hữu Đạo mới lắc mình bay lên không, sau đó rơi xuống sân thượng. Khi rơi xuống, hắn nhìn xung quanh, tình huống rõ ràng không phải bên dưới có thể so sánh được. Quả nhiên là nơi dùng để chiêu đãi khách quý.

Hắn nhìn đám người trước mắt. Có thể đứng chung với Toa Như Lai, Đinh Vệ, Lam Minh, hiển nhiên đều là những người có địa vị tương đương, quý nhân tụ tập.

Ngưu Hữu Đạo vội vàng hành lễ với mọi người.

Lam Minh cười nói: “Vừa nhìn thấy bên dưới có người mặc trang phục Phiêu Miễu Các, ta còn cảm thấy kỳ quái, cảm giác hơi giống ngươi, không nghĩ đến là ngươi thật.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, cúi đầu khom lưng: “Ta cũng không ngờ có thể gặp được Lam tiên sinh ở đây.”

Đinh Vệ lên tiếng, lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại chạy đến đây? Ai bảo ngươi đến?”

Trước đó, y đã đọc qua bản tấu của Hoàng Ban. Hoàng Ban nói không đồng ý, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo vẫn chạy đến, khiến cho y hơi tức giận.

Những người khác, bao gồm Lam Minh bên trong cũng cảm thấy kỳ lạ. Với thân phận và địa vị của Ngưu Hữu Đạo mà cũng có thể đến nơi này, được tiếp đãi như một vị khách.

Ngưu Hữu Đạo đáp lời: “Hồi Đinh tiên sinh, ta và Các chủ Băng Tuyết các là bạn bè cũ. Bạn cũ đại hôn, cho nên ta đến chúc mừng. Việc này ta đã báo cáo với Thánh Tôn.”

Tên này là bạn của Tuyết Lạc Nhi? Mọi người đều kinh ngạc.

Đinh Vệ cũng không cảm thấy kỳ lạ. Trước đó Hoàng Ban cũng đã đề cập đến trong bản báo cáo. Y quay lại nhìn Lam Minh: “Hắn đã báo cáo với thánh địa Thiên Lam rồi à?”

“À...” Lam Minh cũng bất ngờ. Gã hoàn toàn không biết việc này. Tuy gã là con trai của Lam Đạo Lâm nhưng có một số việc Lam Đạo Lâm sẽ không để cho gã biết, nhưng gã đoán chừng Ngưu Hữu Đạo sẽ không dám nói láo chuyện này, liền mỉm cười đáp: “Đúng là có chuyện như vậy.”

Người bên ngoài cũng cho rằng Ngưu Hữu Đạo không dám nói láo, bởi vậy không khỏi có người nhìn Lam Minh bằng vẻ trào phúng.

Có một số việc mọi người biết rõ trong lòng. Người này hẳn không được cha gã tín nhiệm cho lắm. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu biết Ngưu Hữu Đạo sẽ đến, trước đó sẽ không nói “không nghĩ đến đúng là ngươi”, hiển nhiên gã không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo sẽ đến.

Để che giấu sự xấu hổ, Lam Minh đột nhiên tỏ thái độ thân thiện: “Ngưu Hữu Đạo, chắc ngươi cũng biết những người này, cũng không cần ta giới thiệu. Đây chính là đệ tử Cao Tử của Thánh Tôn Mục Liên Trạch của thánh địa Mục Liên, đệ tử Hoa Mỹ Như của Thánh Tôn Lữ Vô Song thánh địa Vô Song, đệ tử Diệp Niệm của Thánh Tôn Đốc Vô Hư thánh địa Vô Hư, đệ tử Trầm Hoan của Thánh Tôn Trường Tôn của thánh địa Vô Minh, Trưởng lão Hắc Thạch của thánh địa Thiên Ma, nghĩa tử Bạch Vô Nhai của Tuyết bà bà thánh địa Băng Tuyết.”

Còn bản thân gã, Toa Như Lai của thánh địa Đại La, Đinh Vệ của thánh địa Đại Nguyên thì không có giới thiệu.

Toa Như Lai là vì có con gái đến, muốn gặp mặt con gái một lần, cho nên mới chủ động xin đến. Đinh Vệ vốn đại diện cho Phiêu Miễu Các đến chúc mừng, thuận tiện đại diện cho thánh địa Đại Nguyên luôn. Nghĩa tử Tuyết bà bà Bạch Vô Nhai thân là chủ, phải ra mặt tiếp khách.

Người của thánh địa Thiên Ma và Băng Tuyết hơi có chút đặc biệt. Hai Thánh Tôn của hai thánh địa này không thu đồ đệ. Thánh địa Thiên Ma có kết cấu giống như một môn phái, còn Tuyết bà bà thì chỉ thu nghĩa tử, nghĩa nữ mà thôi. Điều này cũng không thoát khỏi liên quan đến bản thân hai vị Thánh Tôn.

Khách quý trước mắt đều là nhân vật kém một bậc ở thánh địa. Trong mắt các Thánh Tôn, Tuyết Lạc Nhi không đáng cho bọn họ đích thân đến. Để cho đệ tử bên dưới đến chúc mừng đã là nể mặt lắm rồi.

Lam Minh giới thiệu người nào, Ngưu Hữu Đạo đều cung kính chắp tay bái kiến người đó, tiện thể ghi lại từng người trong đầu, trong đó còn cố ý nhìn Toa Như Lai lâu hơn một chút, nhưng lại nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào từ đối phương.

Giới thiệu xong, Diệp Niệm hừ lạnh: “Lam huynh, chỉ là Trưởng lão một môn phái bên ngoài, lại làm phiền huynh phải đích thân giới thiệu, huynh đúng là bình dị, gần gũi mà.” Có thể nghe ra ông ta hơi bất mãn đối với Ngưu Hữu Đạo.

Bất mãn tất nhiên là có nguyên nhân. Khi tỷ thí ở hoang trạch tử địa, Ngưu Hữu Đạo đã kéo đệ tử Ngao Phong của ông ta vào, khiến cho ông ta phải khó xử với thánh địa Vô Hư, bị người ta thừa cơ chế nhạo. Đối với ông ta mà nói, chỉ là một Ngưu Hữu Đạo, không đáng phải để cho ngươi phải nể mặt như vậy, ngươi cần thiết phải làm thế sao?

Ông ta ngay cả Lam Minh cũng có thể trào phúng, sao có thể để Ngưu Hữu Đạo vào mắt. Ngưu Hữu Đạo trong mắt ông ta không khác gì con chó. Nếu không phải đang ở nhà người khác, mà người ta lại có hỉ, bây giờ ông ta đã để cho Ngưu Hữu Đạo đẹp mắt rồi.

“Haha.” Trong đám người vang lên tiếng cười.

Đinh Vệ tiếp lời: “Ngưu Hữu Đạo liên hệ trực tiếp thánh địa Thiên Lam, Lam huynh có thể xem Ngưu Hữu Đạo như người một nhà, có lẽ là sợ Ngưu Hữu Đạo tố cáo với cha của huynh ấy. Lam huynh, huynh không phải sợ Ngưu Hữu Đạo chứ?”

Lam Minh sầm mặt lại: “Đinh Vệ, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Chư vị!” Thân là chủ nhà, Bạch Vô Nhai không thể không lên tiếng hòa giải: “Hôm nay là ngày đại hỉ, mọi người nể mặt ta, đừng làm tổn thương hòa khí.”

Y không ra mặt hòa giải, trước những lời chất vấn của Lam Minh Đinh Vệ cũng không định nói thêm gì nữa.

Những người khác không thể hiểu được ý của Lam Minh nhưng Đinh Vệ thì hiểu. Lúc ở Vấn Thiên thành mặc dù Lam Minh giết chết Long Phiếm Hải nhưng dù sao cũng đã nể mặt y, nếu không Huyền Diệu đã khó tránh khỏi một kiếp. Ở tình huống đó Huyền Diệu có nhận tội không đã không còn quan trọng, Lam Minh đến Vấn Thiên thành là cần tất cả sức mạnh, Huyền Diệu bị cuốn vào trong chuyện này dù có bị nghiêm hình thẩm vấn đến chết thì cũng chẳng ai có thể nói gì.

Nói một cách khác, các Thánh tôn muốn tăng thêm chỗ dựa và tự tin cho các nhân viên giám sát được cử đi, sao Lam Minh lại không biết mình phải làm gì, Huyền Diệu có chết thì Đại Nguyên thánh địa cũng sẽ không lên tiếng.

Cho nên Lam Minh thật sự đã nể mặt Đinh Vệ, giờ y vừa nhắc nhở dĩ nhiên Đinh Vệ cũng sẽ câm miệng.

Đương nhiên, Bạch Vô Nhai thân là địa chủ đã ra mặt, cùng lắm chỉ là để tránh mấy vị khách quý trở mặt với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.