Hoàng Ban đến, chắp tay nói với Đinh Vệ đang đứng dưới mái hiên: “Tiên sinh.”
Đinh Vệ hỏi: “Tất cả thành viên đều sắp xếp thỏa đáng chưa?”
Hoàng Ban đáp: “Đều thỏa đáng rồi ạ. Thành viên các phái đều đã được đón đi. Các ti cũng đã xác nhận đúng chỗ, hết thảy bình thường.”
“Ừm.” Đinh Vệ gật đầu: “Tình huống có biến, thành viên rèn luyện không cần phải giám sát nữa. Ngươi rảnh rỗi, không cần thiết phải trông coi Thủ Khuyết sơn trang. Huyền Diệu không thể tọa trấn thành Vấn Thiên. Để tránh hiềm nghi cho hắn ta, ngươi tạm thời thay Huyền Diệu tọa trận bên này.”
“Vâng.” Hoàng Ban chắp tay đồng ý, sau đó hỏi dò một câu: “Thuộc hạ vừa nghe Lam Minh đến, lập tức hỏi thăm một chút, nghe nói nơi này đang xảy ra chuyện?”
Đinh Vệ gật đầu: “Tên Ngưu Hữu Đạo không an phận, hãy cẩn thận một chút. Đừng vội vàng làm loạn, gió thổi qua hết rồi nói sau.”
“Thuộc hạ hiểu.” Hoàng Ban ngầm hiểu.
......
Đám người Thái Thúc Sơn Hải biết Ngưu Hữu Đạo đã ra ngoài, một lần nữa đến bái phỏng, kết quả lại ăn bế môn canh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người như lọt vào trong đám sương mù, giống như có hàng trăm con mèo đang cào vào tâm.
Thánh địa Thiên Lam chưa hẳn như kỳ danh. Mây trắng trên bầu trời khó có được màu xanh lam hoàn toàn.
Nhưng nơi này lại rất đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh.
Đỉnh tiên cảnh, một tòa cung điện được xây dựng từ ngọc thạch thuần lam, dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565978/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.