Vừa vào cửa đã thấy một đám người ngồi trong phòng khách, An Thủ Quý hừ một tiếng: “Thái Thúc Sơn Hải, có chuyện gì thế?”
Thái độ này khiến cho Thái Thúc Sơn Hải cảm thấy bất mãn trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện gì giận dữ, đưa tay ra hiệu mời ngồi.
An Thủ Quý không nhúc nhích, đứng nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Thái Thúc Sơn Hải đứng lên: “Được, hôm nay ta triệu tập các vị, chỉ là muốn hỏi các vị một câu, chuyện chúng ta liên hợp đối kháng khi còn ở Thủ Khuyết sơn trang, bây giờ không biết có còn được tính hay không?”
Mọi người nhìn bên trái, bên phải của mình, xem phản ứng của những người khác như thế nào.
An Thủ Quý hừ lạnh: “Hình như còn một nhà chưa đến.”
Thái Thúc Sơn Hải hỏi: “Ngươi nói là Ngưu Hữu Đạo? Hắn huyên náo với các phái, ai đồng ý liên kết với hắn chứ? Hơn nữa, Yêu Hồ ti của hắn phụ trách săn giết yêu hồ, chẳng liên quan đến phương diện nào khác. Không có liên quan, hắn sẽ không cung cấp được tin tức hữu dùng. Ta thấy, cũng không cần quản hắn sống chết ra sao.”
Nghe xong, mọi người ngược lại không có ý kiến, ít ra là không ai lên tiếng phản đối.
Thái Thúc Sơn Hải quan sát phản ứng của mọi người, sau đó không đề cập đến Ngưu Hữu Đạo nữa: “Mọi người đều biết tình huống của chúng ta như thế nào, nếu chia ra làm việc sẽ rất khó khăn. Ta thấy, thương nghị ở Thủ Khuyết sơn trang vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565969/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.