Thân là người biết, hắn tự nhiên biết bỏ thuốc bao nhiêu cho đủ.
Ý trong lời của hai người gần như nhau. Thái Thúc Sơn Thành giội nước bẩn cho Ngưu Hữu Đạo, hắn càng muốn giội lại.
Thái Thúc Sơn Thành bị lời nói này khiến trong lòng giật nảy một cái, không ngoài có tật giật mình. Dù gì bị nói trúng tim đen cũng sẽ có cảm nhận nào đó. Lão rất có cảm giác tự vác đá đập chân minh, nhưng giả cười hớn hở che giấu:
"Ta và Triều Kính không đi cùng đường. Triều Kính có về được hay không thì liên quan gì tới ta? Triều Kính mà thật sự không về được, lão đệ nên nghĩ cách giải thích với Vạn Thú môn đi."
Ngưu Hữu Đạo: "Thái Thúc trưởng lão cười hài lòng như vậy, xem ra lần này thành tích rất khá?"
Thái Thúc Sơn Thành chắp tay nhìn bầu trời:
"So với mọi người cũng coi như được."
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
"Thái Thúc trưởng lão đã nỗ lực như thế, xem ra tâm ý Thái Thúc trưởng lão muốn gia nhập Phiêu Miễu các quả là sáng tỏ, có thể thấy được!"
Một câu nói khiến người các phái chung quanh chợt tỏ ra quái lạ.
Nụ cười của Thái Thúc Sơn Thành cứng đờ, thực sự không cười nổi. Nếu lời này mà truyền về tai Khí Vân tông thì chẳng có gì tốt đẹp. Chẳng may không thể gia nhập Phiêu Miễu các thì còn phải quay về Khí Vân tông...
Hiện giờ lão mới nhận ra đã rơi vào tròng của Ngưu Hữu Đạo, bị Ngưu Hữu Đạo dùng lời nói hãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565944/chuong-1512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.