Ba người sắp bị điều đến Vô Biên các nơi hoang mạc chim không thèm ị. Quản Thanh Nhai sẽ làm Chưởng quỹ bên đó.
“Sư tôn, chúng đệ tử không có mắng Ngưu trưởng lão mà, là Ngưu trưởng lão cố ý hãm hại chúng ta. Đệ tử không phục.” Quản Thanh Nhai bi phẫn nói.
Nghiêm Lập nói: “Thanh Nhai, tông môn đã đưa ra quyết định, hậu quả nếu đối kháng tông môn chắc ngươi cũng biết. Ngưu Hữu Đạo là một con chó dại, dồn các ngươi vào chỗ chết mà cắn. Lần này có thể bảo toàn tính mạng cho các ngươi đã là không tệ rồi. Hơn nữa, chỉ là nơi đến hơi bị ủy khuất một chút, nhưng chức vị của các ngươi vẫn còn được giữ. Để ngươi tạm thời qua bên kia cũng chỉ vì muốn hóa giải phong ba trước mắt, khiến cho sự việc không bị khuếch đại. Các ngươi vì lợi ích của tông môn mà chịu chút thiệt thòi, chúng ta đều biết rõ. Các ngươi chỉ đi một thời gian ngắn thôi, không bao lâu nữa, ta sẽ tìm cơ hội đưa các ngươi trở về. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, trước mắt hãy chịu thiệt thòi một chút, tiếp nhận đi.”
Ông ta cho rằng có thể bảo vệ được tính mạng của ba người, nhưng có một số chuyện Cung Lâm Sách không nói cho ông ta biết. Kết quả nhận được chính là ba hũ rượu độc của Mao Lư biệt viện, không uống cũng không được.
Khi ba hũ rượu được lấy ra từ Mao Lư biệt viện, Cung Lâm Sách còn ngăn cản: “Khoan đã!”
Ông ta đưa tay ra hiệu Nghiêm Lập đích thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565883/chuong-1451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.