Chương trước
Chương sau
Hoành đao trong tay Viên Cương quét một vòng qua đám người Tử Kim động đối diện. Hắn ta quay đầu nhìn Quản Phương Nghi, thấy dấu tay đỏ rực trên má bà ta, cũng nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng hỏi:

"Ai đánh?"

Quản Phương Nghi khổ sở nói:

"Thôi, chờ đạo gia về sẽ tự có trả lời."

Viên Cương không đổi sắc nói:

"Ta hỏi ngươi ai đánh?"

Nhóm người Tử Kim động hiếu kỳ nhìn Viên Cương. Bọn họ không biết Viên Cương, lại phát hiện vị này thật có cá tính, ai đánh? Đệ tử Tử Kim động đánh đó, ngươi muốn làm sao?

Quản Phương Nghi lắc đầu:

"Hầu tử, quên đi."

Quản Thanh Nhai lại xì một tiếng nói:

"Có tật giật mình."

Là gã đánh thì thế nào? Gã không có gì phải sợ.

Gã không tin tên mặt đỏ bên kia có thể gây sóng gió gì ở Tử Kim động. Đừng nói Ngưu Hữu Đạo đi Thánh cảnh khó sống sót trở về, cho dù Ngưu Hữu Đạo trở về thì thế nào? Bên gã đều có thể chứng minh Quản Phương Nghi nói sai trước. Gã cũng là kẻ có chỗ dựa sau lưng. Gã xả giận cho sư phụ, có sư phụ giúp gánh vác. Ngưu Hữu Đạo đến thì cũng có thể làm thế nào? Có thể liều mạng với sư phụ Nghiêm Lập của gã sao? Môn quy của Tử Kim động không phải là thứ để trang trí.

Lùi một bước mà nói, gã còn ước gì Ngưu Hữu Đạo trở mặt với Tử Kim động, đập phá chuyện kết hôn giữa Cự An và Văn Mặc Nhi mới tốt.

Hứa Lão Lục nổi giận, vung tay chỉ:

"Viên gia, chính là thằng đó đánh."

Viên Cương lạnh lẽo lườm Quản Thanh Nhai:

"Vì sao đánh nàng ta?"

Quản Thanh Nhai: "Như thế không phải là ta đánh ả, mà gọi là dạy bảo. Là do ả quá càn quấy. Ở đây là địa bàn của Tử Kim động, từ bao giờ lại thành địa bàn của các ngươi..."

Gã càng được đà nói đi nói lại vu tội cho Quản Phương Nghi, chứng minh mình ra tay dạy bảo là có nguyên nhân.

Quản Phương Nghi cả giận nói:

"Đừng vội ngậm máu phun người! Ta chưa bao giờ nói như vậy, là ngươi cố ý lấy cớ phỉ báng! Quản Thanh Nhai, ngươi được tiện nghi thì biết mà dừng, đừng có quá đáng!"

Bà ta không hi vọng đối phương chọc giận Viên Cương.

Quản Thanh Nhai chỉ chỉ hai người hai bên gã:

"Nhân chứng đều ở đây, không để ngươi chống chế!"

Quản Phương Nghi quát mắng:

"Chúng là thuộc hạ cùng một giuộc với ngươi, há có thể làm chứng?"

Quản Thanh Nhai trào phúng:

"Vậy ngươi nói ai có thể làm chứng?"

"Để đao của ta làm chứng!"

Viên Cương bất thình lình nói, rồi vụt một cái đã lao ra. Hoành đao trong tay lóe lên hàn quang, bóng đao loạn chiếu. Tiếng mãnh hổ điên cuồng gào thét vang lên, giống như sét đánh phủ xuống đầu Quản Thanh Nhai.

Lời đã nói tới mức này, hắn ta đã hiểu rõ sự tình. Cũng khó chịu như Quản Phương Nghi, lại đi cùng nhau bao nhiêu năm, hắn ta biết rõ Quản Phương Nghi là người như thế nào. Sinh hoạt nhiều năm tại Tề kinh đã ảnh hưởng sâu sắc đối với Quản Phưng Nghi. Các thế lực hỗn tạp khắp nơi trong Tề kinh tạo nên tính cách rụt rè không dễ đắc tội người khác của Quản Phương Nghi. Nói khó nghe một chút thì chính là bo bo giữ mình.

Viên Cương không có cảm tình nhiều với Quản Phương Nghi, nhưng nếu nói Quản Phương Nghi lại dám lớn lối như thế, hắn ta tuyệt không tin, nhất định là đối phương kiếm cớ bắt nạt!

Đây là đạo gia không có ở đây. Nếu đạo gia có mặt, bất kể có lý hay không có lý, kẻ nào dám tới đây làm càn!

Hắn ta không phải Quản Phương Nghi, có người đã đánh tới cửa mà còn nhịn nhục. Người ta đã kiếm cớ rõ ràng, nếu hôm nay còn nhịn, người ta càng cho rằng người của biệt viện Mao Lư dễ bắt nạt. Nhịn qua được ngày hôm nay, vậy ngày tháng đằng đẵng sau này làm sao nhịn?

Sao có thể mặc cho Tử Kim động bắt nạt biệt viện Mao Lư như chỗ không người? Mà dù không người, cũng phải cho Tử Kim động biết biệt việt Mao Lư huyết dũng bao nhiêu, để sau không dám tùy tiện bắt nạt.

Hắn ta vừa ra tay là đã không có ý định toàn thân trở ra. Viên Cương biết nơi này là vị trí tông môn Tử Kim động, vừa ra tay đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết, dùng mạng một mình mình khiến Tử Kim động không dám xem thường bên này. Đây chính là Viên Cương, chết không sợ, không bao giờ khuất phục!

"Hầu tử!"

Quản Phương Nghi kinh sợ gào lên. Bà ta đã biết nếu kinh động đến vị này là sẽ không có kết quả tốt. Rốt cuộc sợ điều gì là điều đó tới. Một lời không hợp, lập tức ra tay.

Bà ta vừa giật mình vừa cảm động, không ngờ Viên Cương chưa bao giờ hợp với mình lại ra mặt liều mạng cho mình.

Mọi người bên Tử Kim động cũng giật nảy cả mình.

Có lẽ Ngưu Hữu Đạo cũng chưa chắc dám lớn lối như vậy, vậy mà lũ trẻ con tóc để chỏm này lại dám ra tay ở chỗ này.

Một tiếng sấm nổ chấn động tâm thần mọi người! Quản Thanh Nhai giật mình, may mà lúc trước đã lui ra một khoảng mới có chút thời gian phản ứng. Bằng không, đối phương xuất đao mãnh liệt như vậy, không cẩn thận thì đúng là sẽ bị một đao này chém đôi. Gã vội vàng lui nhanh ra sau rồi rút kiếm chống cự.

Coong! Tiếng kim loại va chạm vang vọng. Kiếm trong tay Quản Thanh Nhai vậy mà rung lên bần bật rồi thoát tay rơi xuống đất. Gã trợn mắt ngẩng mạnh đầu ra phía sau. Lưỡi đao gần như đã lướt qua mặt gã chém xuống. Xoẹt một tiếng, đao này đã cắt toạc vạt áo của gã, suýt nữa thì mổ bụng phá ruột.

Miễn cưỡng tránh thoát một kiếp, Quản Thanh Nhai bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Đối phương ra tay nhanh hơn gã tưởng rất nhiều, đặc biệt là cường độ hung mãnh càng vượt sức tưởng tượng. Sau khi gã cố gắng đỡ một phát đã có thể trải nghiệm rõ ràng.

Vừa nãy gã đỡ được một đao quả thực bất cẩn, phòng bị không chu toàn, tay cầm kiếm đã bị chấn động tê dại.

Không phải đều nói tên to con mặt đỏ kia không phải tu sĩ mà chỉ là tên vũ phu thế tục thôi sao? Sao có lực công kích mãnh liệt như vậy?

Không đợi Viên Cương biến hóa đao thế, hai tùy tùng hai bên Quản Thanh Nhai gần như cùng lúc rút kiếm ngăn cản, song song quét ngang.

Viên Cương nhấc đao lên, dựng đứng đao cứng rắn chống cự, giao nhau chém xuống hai kiếm, keng keng liên tiếp văng ra.

Bị lực mạnh va chạm, hai người kia bật sang bên, rồi lại cùng lúc xuất chưởng, cách không đánh tung về phía Viên Cương.

Viên Cương khom người múa đao vung tay. Hai tay hắn ta như sừng trâu mọc trước người, toàn thân cường tráng như trâu điên húc tới, đụng thẳng vào thế công của đối phương.

Rầm rầm, cương khí tỏa ra tán loạn khiến mọi người đều khiếp sợ. Họ tận mắt nhìn thấy Viên Cương lấy thân thể máu thịt cứng rắn phá tan thế tiến công của đối thủ.

Hai người kia toàn thân né ra lại liên tục vung kiếm chém ra từng luồng kiếm khí về phía Viên Cương.

Ai ngờ Viên Cương không phải tu sĩ nhưng lại dùng mắt thường có thể nhìn thấu thế tới của hai luồng kiếm khí vô hình kia. Hắn ta xách đao bổ loạn sang hai bên, dễ dàng chém tan từng luồng kiếm khi như thái rau.

"Lớn mật! Dám làm càn ở đây!" Hộ vệ trực ban Tử Kim động gầm lên: "Bắt!"

Tiếng kiếm ra khỏi vỏ xoạt xoạt vang lên, đệ tử Tử Kim động dồn dập rút kiếm, thoáng cái đã đồng loạt vây công.

"Dừng tay! Dừng tay..."

Quản Phương Nghi hò hét, vừa gọi về phía Tử Kim động, cũng toàn lực ngăn cản người của biệt viện Mao Lư ra tay, lệnh cho người của Phù Phương Viên hỗ trợ ngăn cản đám Đoạn Hổ. Một khi người của biệt viện Mao Lư và đệ tử của Tử Kim động toàn diện khai chiến thì sẽ khó có thể thu lại. Tử Kim động sao có thể vứt thể diện này?

Có một đám người ngoài dám làm loạn trong Tử Kim động, tất nhiên Tử Kim động phải dẹp yên. Chỉ e đạo gia cũng sẽ không được nể mặt.

Vu Chiếu Hành nhìn Vân Cơ. Hai người có chút do dự, cũng biết nếu biệt viện Mao Lư và đệ tử Tử Kim động thực sự khai chiến thì hậu quả khó có thể cứu vãn.

Hai người biết việc này không thích hợp làm lớn, nhưng Viên Cương đang bị người của Tử Kim động vây công.

Có điều, dưới cái nhìn của họ, Viên Cương này quả thực dũng mãnh. Cả đám người vây công mà hắn ta vẫn có thể bay nhảy liên tục, đánh ngã là sẽ bò dậy, nhiều lần ngã xuống đất, lại nhiều lần bò lên múa đao đấu đá lung tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.