Cho dù trước đó đã có suy đoán, nhưng nàng ta không có ở hiện trường, bị Ngưu Hữu Đạo bảo lui.
Cự An có vẻ lúng túng, tay xách một cái rổ, trong có mấy trái cây, không biết nên nói gì cho phải.
Song phương im lặng một lúc, cuối cùng Cự An lấy hết dũng khí tiến lên, đi tới bậc thang, đưa rổ trong tay ra, cố rặn nụ cười nói:
"Ta mới thấy một cây ăn quả sau núi mọc ra quả rất tốt. Văn sư muội, chút lòng thành, đừng vội ghét bỏ."
Văn Mặc Nhi thấp giọng nói:
"Cự sư huynh, không cần."
Nàng ta không muốn nhận vật này. Nói đúng hơn là, Cự An không phải đối tượng mà nàng ta muốn. Nàng ta không hi vọng người đàn ông tương lai của mình là kẻ có quyền khuynh thiên hạ hoặc anh hùng nổi tiếng thế gian, nhưng cũng không hi vọng đó là một người gác cửa. Cự An chỉ là một người trông cửa đàng hoàng ở ngoài Quy Miên các mà thôi.
Dù y là gác cửa cho trưởng lão lâu năm nhất của Tử Kim động, nhưng kết quả đã có thể thấy trước. Tuổi thọ của Chung Cốc Tử đã tới hạn, không có người nối nghiệp. Người như Cự An sẽ không có tiền đồ gì.
Cũng không phải là nàng ta muốn gả cho kẻ có tiền đồ, nhưng người như Cự An rõ rõ rành rành là sẽ không có tiền đồ gì, mà vẻ ngoài không đẹp, không một chút giống với người đàn ông mà nàng ta muốn.
Dù nàng ta chưa từng dùng sắc đẹp của mình làm cái giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565861/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.